Trên thao trường của Chính Dương Sơn, không khí hừng hực và đầy sát khí. Đội quân "Trảm Tà" với những thành viên tinh nhuệ nhất đang trải qua một đợt huấn luyện tàn khốc dưới sự giám sát trực tiếp của "Minh chủ".
Nhưng phương pháp huấn luyện của y khiến nhiều người phải cau mày.
Lãnh Thiên Hành thật sự khi chỉ dạy võ công luôn chú trọng vào nền tảng, vào việc lấy chính khí áp chế tà khí, lấy phòng thủ làm đầu. Còn vị "Minh chủ" này lại hoàn toàn khác. Y yêu cầu tốc độ, sự dứt khoát và những đòn tấn công nhắm thẳng vào yếu huyệt. Y loại bỏ hết những chiêu thức hoa mỹ, chỉ giữ lại những gì có tính sát thương cao nhất.
"Võ công không phải để biểu diễn!" Giọng y lạnh lùng vang vọng khắp thao trường. "Mục tiêu của các ngươi là tiêu diệt kẻ địch bằng cách nhanh nhất, hiệu quả nhất. Đối với ma giáo, không cần nói đến hai chữ 'nhân từ'. Lấy độc trị độc, đó mới là đạo lý sinh tồn!"
Những lời nói này, cùng với phương pháp huấn luyện thực dụng đến tàn nhẫn, đã tạo ra một sự chia rẽ ngấm ngầm. Những đệ tử trẻ tuổi, hiếu thắng thì vô cùng hưởng ứng, cảm thấy thực lực của mình tăng tiến vượt bậc. Nhưng các trưởng bối và những người theo lối võ học truyền thống thì lại cảm thấy bất an. Võ công của Minh chủ dường như đã pha trộn một thứ gì đó rất không ổn, một sự tà dị được che đậy dưới lớp vỏ bọc "hiệu quả".
Và những vết rạn không chỉ xuất hiện trên thao trường.
Trong buổi họp của hội đồng trưởng lão, Mộ Dung trưởng lão, sau khi được Thượng Quan Tuyết "gieo mầm", đã chính thức lên tiếng. Lần này, ông ta không phản đối việc quân sự, mà chuyển sang tấn công vào tài chính.
"Bẩm Minh chủ," Mộ Dung trưởng lão đứng dậy, tay cầm một cuốn sổ. "Việc duy trì đội quân 'Trảm Tà' vô cùng tốn kém, từ binh khí, dược phẩm cho đến lương thực. Tài khố của Chính Dương Minh tuy dồi dào nhưng cũng không phải là vô tận. Lão phu đề nghị, để đảm bảo minh bạch và hiệu quả, việc chi tiêu cho đội quân nên được giao cho một hội đồng giám sát tài chính do các trưởng lão đứng đầu. Minh chủ chuyên tâm vào việc quân sự, chúng tôi sẽ lo liệu hậu cần. Như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"
Nước cờ này vô cùng cao tay. Nó đánh thẳng vào quyền lực tuyệt đối mà Dạ Ảnh đang cố gắng xây dựng. Nếu đồng ý, y sẽ bị kiềm tỏa. Nếu phản đối, y sẽ mang tiếng độc đoán, tham lam quyền lực.
Dạ Ảnh ngồi trên ghế minh chủ, trong lòng tức giận sôi lên. Lũ cáo già này! Y rất muốn dùng một chưởng giết chết lão béo phiền phức kia, nhưng y không thể. Y phải diễn vai Lãnh Thiên Hành.
Y nén giận, dùng giọng điệu của một nhà lãnh đạo bị đặt vào thế khó. "Mộ Dung trưởng lão lo lắng rất phải. Nhưng hiện tại là thời chiến, mọi quyết định cần phải nhanh chóng, dứt khoát. Nếu việc gì cũng phải thông qua hội đồng thì sẽ lỡ mất thời cơ."
Cuộc tranh luận kéo dài suốt một buổi. Cuối cùng, Dạ Ảnh buộc phải nhân nhượng một bước: đồng ý thành lập hội đồng giám sát, nhưng y, với tư cách Minh chủ, vẫn có quyền quyết định cuối cùng trong những trường hợp khẩn cấp. Dù vẫn giữ được quyền lực, nhưng vết rạn trong mối quan hệ giữa y và các trưởng lão đã ngày một lớn.
Nhưng thử thách lớn nhất của Dạ Ảnh lại đến từ nơi y không ngờ tới nhất.
Tối hôm đó, Thượng Quan Tuyết mang một cây cổ cầm đến thư phòng. Nàng đặt cây đàn lên bàn, mỉm cười nói: "Hành ca, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau hợp tấu khúc 'Cao Sơn Lưu Thủy'. Dạo này huynh vất vả quá, muội muốn dùng tiếng đàn giúp huynh thư giãn một chút. Tay nghề của muội sắp lụt nghề rồi, huynh chỉ dạy cho muội một chút được không?"
Dạ Ảnh nhìn cây đàn cổ. Tim y khẽ thót lại. Đây là một cái bẫy!
Y đã đọc qua hồ sơ về Lãnh Thiên Hành, biết hắn ta là một bậc kỳ tài về cầm kỳ thi họa, và "Cao Sơn Lưu Thủy" là khúc nhạc tâm đắc nhất của hai người. Nhưng biết là một chuyện, còn có thể đàn được hay không lại là chuyện khác hoàn toàn. Trong mười mấy ngày ngắn ngủi, y làm sao học được một môn nghệ thuật tinh thâm đến vậy?
Y cố giữ vẻ mặt bình thản. "Tuyết nhi, muội có lòng là ta vui rồi. Nhưng bây giờ đang là lúc nước sôi lửa bỏng, ta thật sự không có tâm trạng cho những thứ cầm kỳ thi họa này."
Thượng Quan Tuyết không bỏ cuộc. Nàng nhìn thẳng vào mắt y, giọng nói đầy ẩn ý. "Chỉ một khúc nhạc thôi mà, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hay là... huynh đã quên mất rồi?"
Sự khiêu khích trong câu nói của nàng khiến cơn giận của Dạ Ảnh bùng lên. Quên? Y đường đường là Lâu chủ Hắc Ám Lâu, sao phải biết đến mấy thứ ủy mị, yếu đuối này?
Y mất kiểm soát trong một giây, giọng nói trở nên lạnh lùng và gay gắt. "Ta đã nói là không có tâm trạng! Những thứ vô bổ này, sau này không cần nhắc lại nữa!"
Câu nói vừa thốt ra, y đã biết mình đã phạm sai lầm chết người.
Thượng Quan Tuyết sững sờ. Nàng nhìn y, không phải bằng ánh mắt nghi ngờ nữa, mà là một ánh mắt xa lạ, đau đớn và có một chút thương hại. Nụ cười trên môi nàng tắt hẳn. Nàng không nói thêm một lời nào, lặng lẽ ôm cây đàn, quay người rời đi.
Dạ Ảnh nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội và bất an. Y đã vượt qua được sóng gió trên giang hồ, nhưng lại suýt lật thuyền trong một vũng nước nhỏ do chính nữ nhân này tạo ra.
Ở bên ngoài, khi cánh cửa thư phòng đã đóng lại, Thượng Quan Tuyết tựa lưng vào tường, nước mắt không thể kìm được mà tuôn rơi. Nhưng đó không phải là nước mắt của sự yếu đuối.
Nàng đã có câu trả lời cuối cùng. Chắc chắn 100%.
Người đàn ông trong căn phòng kia, tuyệt đối không phải là Hành ca của nàng.
Vỏ bọc của y, cuối cùng đã hoàn toàn rạn nứt trước mặt nàng. Giờ đây, nàng không còn là một vị hôn thê đang nghi ngờ nữa. Nàng là một đối thủ trong bóng tối. Và nàng biết, mình phải hành động quyết liệt hơn.