huyết nguyệt song hồn

Chương 13: Chính Tà Đồng Tu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong nhà lao tăm tối, Lãnh Thiên Hành vẫn kiên trì ngồi đả tọa. Đã gần một tháng trôi qua. Lá thư của Thượng Quan Tuyết là nguồn động lực duy nhất giúp chàng vượt qua sự đau đớn và tuyệt vọng. Chàng biết mình không thể ngồi chờ chết, không thể chờ đợi người khác đến cứu. Chàng phải tự cứu lấy mình.

Sau nhiều ngày nỗ lực, chàng đã có thể miễn cưỡng dẫn dắt một luồng tà khí nhỏ bé đi theo ý muốn của mình. Nhưng chỉ một chút đó là không đủ. Huyệt đạo bị phong tỏa bởi thủ pháp của chính Hắc Ám Lâu, vô cùng hiểm hóc. Muốn phá giải nó, chàng cần một luồng nội lực đủ mạnh để tạo ra sự xung kích từ bên trong.

Nhưng làm sao để tạo ra một luồng nội lực mạnh mẽ khi hai nguồn năng lượng trong cơ thể này luôn triệt tiêu lẫn nhau?

Một ý nghĩ táo bạo, thậm chí là điên rồ, nảy sinh trong đầu Lãnh Thiên Hành. Nếu không thể triệt tiêu, vậy tại sao không thử dung hợp chúng?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến chàng rùng mình. Dung hợp chính và tà? Đó là điều cấm kỵ nhất trong võ học, là con đường ngắn nhất dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt đoạn mà chết. Từ ngàn năm nay, chưa từng có ai dám làm và cũng chưa có ai làm được.

Nhưng bây giờ, chàng còn lựa chọn nào khác sao? Chàng đang ở trong thân xác của Dạ Ảnh, mang trong mình dòng nội công hắc ám mạnh mẽ nhất. Nếu cứ tiếp tục bài xích nó, chàng sẽ chỉ chết dần chết mòn. Chi bằng đánh cược một phen. Chết trong khi cố gắng còn hơn là chết trong tuyệt vọng.

Sau khi hạ quyết tâm, Lãnh Thiên Hành hít một hơi thật sâu, bắt đầu một công cuộc mạo hiểm chưa từng có trong lịch sử võ học.

Chàng không cố gắng dùng chính khí để dẫn dắt tà khí nữa. Thay vào đó, chàng dùng ý niệm của mình, một cách cẩn trọng đến tột cùng, để dẫn hai luồng nội lực, một trắng một đen, một nóng một lạnh, từ hai hướng khác nhau trong kinh mạch, tiến lại gần nhau.

"Ầm!"

Ngay khi hai luồng năng lượng vừa chạm nhẹ vào nhau, một sự xung đột dữ dội đã nổ ra trong cơ thể chàng. Cảm giác như có hai con mãnh long đang cắn xé lục phủ ngũ tạng. Máu tươi từ khóe miệng Lãnh Thiên Hành trào ra. Cơn đau khủng khiếp khiến chàng suýt ngất đi.

Nhưng chàng không bỏ cuộc. Chàng cắn chặt đầu lưỡi để giữ cho mình tỉnh táo, tiếp tục dùng ý chí kiên định của mình để điều khiển chúng. Chàng không ép chúng phải hòa vào nhau, mà cố gắng tạo ra một vòng xoáy, để chúng xoay quanh nhau, giống như hình ảnh âm dương trong Thái Cực Đồ.

Quá trình này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Cứ mỗi lần thất bại, chàng lại bị nội thương nặng hơn. Cơ thể của Dạ Ảnh vốn đã yếu ớt nay lại càng thêm tàn tạ. Nhưng Lãnh Thiên Hành lại phát hiện ra một điều kỳ lạ. Sau mỗi lần xung đột, khi hai luồng năng lượng tạm lắng xuống, chúng dường như bớt đi một chút tính đối kháng.

Dường như, chúng đang dần "làm quen" với nhau.

Không biết bao nhiêu ngày nữa lại trôi qua. Cho đến một hôm, khi Lãnh Thiên Hành gần như đã kiệt sức, một kỳ tích đã xảy ra.

Trong đan điền của chàng, vòng xoáy trắng đen không còn va chạm dữ dội nữa, mà bắt đầu xoay tròn một cách nhịp nhàng, ổn định. Luồng chính khí của Chính Dương Thần Công và tà khí của Hắc Ám tâm pháp, giống như hai thái cực âm dương, đã tìm thấy một điểm cân bằng mong manh. Chúng không dung hợp thành một, nhưng lại cùng tồn tại, cùng vận hành, tạo ra một nguồn năng lượng hoàn toàn mới, vừa mang sự quang minh chính đại của chính khí, lại vừa ẩn chứa sức mạnh bùng nổ, khó lường của tà khí.

Một cảm giác mạnh mẽ chưa từng có tràn ngập khắp cơ thể.

Lãnh Thiên Hành mừng rỡ. Chàng đã thành công!

Không một chút do dự, chàng lập tức dẫn dắt luồng nội lực mới này, hùng hậu và mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần, tấn công thẳng vào huyệt đạo đang bị phong tỏa.

"Rắc!"

Một tiếng động nhỏ nhưng rõ ràng vang lên từ bên trong cơ thể. Huyệt đạo kiên cố đã bị phá vỡ.

Cơ thể chàng đã có thể cử động được!

Lãnh Thiên Hành từ từ đứng dậy. Dù thân thể vẫn còn đau nhức và yếu ớt, nhưng trong đôi mắt của chàng, ánh lên một niềm hy vọng mãnh liệt. Chàng đã có lại sức mạnh. Chàng đã có lại tự do.

Bước đầu tiên để thoát khỏi địa ngục đã hoàn thành. Giờ là lúc lên kế hoạch cho bước tiếp theo. Chàng cần phải tìm hiểu cấu trúc của Vô Ảnh Cốc, tìm hiểu quy luật canh phòng, và quan trọng nhất, chàng cần một món vũ khí.

Chàng nhìn xuống bàn tay trắng bệch, gầy guộc của mình. Bàn tay này đã từng quen với việc cầm Quân Tử Kiếm. Nhưng bây giờ, có lẽ nó phải học cách làm quen với những thứ vũ khí khác, những thứ vũ khí của bóng tối. Để sống sót trong hang cọp, đôi khi, người thợ săn cũng phải học cách giả làm một con cọp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×