huyết nguyệt song hồn

Chương 2: Sóng Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mệnh lệnh của Lãnh Thiên Hành như một tiếng chuông lớn, vang dội từ đài cao xuống khắp Chính Dương Sơn, rồi theo những con bồ câu đưa thư nhanh nhất, bay đi khắp bốn phương tám hướng, mang theo sự chấn động đến toàn võ lâm. Chính Dương Điện, nơi vốn chỉ mở cửa vào những dịp trọng đại nhất, nay đã sáng đèn suốt đêm. Không khí trang nghiêm nhưng cũng vô cùng căng thẳng bao trùm lấy đại điện uy nghi.

Lãnh Thiên Hành ngồi ở vị trí chủ tọa, chiếc ghế minh chủ được khắc hình rồng tinh xảo. Ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt góc cạnh của chàng, khiến nó lúc sáng lúc tối, thâm sâu khó dò. Bên dưới, các vị trưởng lão của Chính Dương Minh, những nhân vật cốt cán có địa vị chỉ dưới một người trên vạn người, đã tề tựu đông đủ. Mỗi người một vẻ mặt, nhưng tựu trung đều ẩn chứa sự lo âu.

Thượng Quan trưởng lão, cha của Thượng Quan Tuyết, là người lên tiếng trước. Ông vuốt chòm râu dài, giọng nói trầm ổn: "Minh chủ, việc Thiết Kiếm Môn bị diệt môn quả thực là một sự sỉ nhục với chính đạo chúng ta. Lão phu cho rằng, quyết định triệu tập đại hội võ lâm của Minh chủ là vô cùng anh minh. Chúng ta phải cho Hắc Ám Lâu thấy, chính đạo không phải là nơi để chúng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."

Nhiều vị trưởng lão khác gật đầu tán đồng. Nhưng không phải tất cả.

"Thượng Quan huynh nói có lý," một giọng nói có phần chói tai vang lên. "Nhưng sự anh minh này, liệu có phải là quá vội vàng không?"

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Mộ Dung trưởng lão, một người đàn ông có thân hình mập mạp, gương mặt lúc nào cũng như đang tươi cười nhưng ánh mắt lại ti hí, ẩn giấu sự tính toán. Mộ Dung gia nổi tiếng về kinh doanh và giao thiệp, thế lực và tài sản của họ trong giang hồ không hề nhỏ.

Mộ Dung trưởng lão phe phẩy chiếc quạt giấy, chậm rãi nói: "Dạ Ảnh là kẻ nào, chúng ta không ai biết. Võ công của Hắc Ám Lâu ra sao, chúng ta cũng chỉ nghe đồn. Nay chỉ vì một Thiết Kiếm Môn mà chúng ta huy động toàn bộ lực lượng, phát động một cuộc chiến mà không biết gì về kẻ địch. Lão phu ngu muội cho rằng, đó không phải là hành động của bậc trí giả. Lỡ như đây là một cái bẫy, lỡ như thực lực của chúng mạnh hơn chúng ta tưởng, tổn thất sẽ không thể lường được. Đến lúc đó, ai sẽ gánh vác trách nhiệm này?"

Câu nói cuối cùng rõ ràng là nhắm thẳng vào Lãnh Thiên Hành. Trong đại điện, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Phe ủng hộ Thượng Quan trưởng lão lập tức lên tiếng phản bác, cho rằng Mộ Dung trưởng lão quá nhút nhát, làm suy giảm nhuệ khí. Phe của Mộ Dung trưởng lão thì cho rằng nên điều tra rõ ràng trước khi hành động, tránh rơi vào bẫy của ma giáo. Cuộc tranh luận ngày càng gay gắt.

Lãnh Thiên Hành vẫn im lặng lắng nghe, ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên thành ghế. Chàng biết, trong liên minh chính đạo rộng lớn này, không phải ai cũng một lòng một dạ. Có những kẻ chỉ biết đến lợi ích của môn phái mình, có những kẻ sợ hãi sức mạnh của kẻ thù, và cũng có những kẻ luôn chờ đợi cơ hội để hạ bệ chàng. Con sóng ngầm của sự đố kỵ và toan tính vẫn luôn tồn tại ngay dưới chân ngai vị minh chủ của chàng.

Đợi cho những tranh cãi tạm lắng xuống, Lãnh Thiên Hành mới lên tiếng. Giọng chàng không cao, nhưng rõ ràng và đanh thép, át đi mọi âm thanh hỗn tạp.

"Mộ Dung trưởng lão lo lắng không phải là không có lý. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta chưa bao giờ có ý định xem thường Dạ Ảnh."

Chàng đứng dậy, chậm rãi bước xuống khỏi đài cao, ánh mắt lần lượt nhìn thẳng vào từng vị trưởng lão. "Nhưng các vị hãy nói cho ta biết, chúng ta phải điều tra đến bao giờ? Trong lúc chúng ta điều tra, liệu có thêm một Thiết Kiếm Môn thứ hai, thứ ba bị diệt vong không? Máu của hơn một trăm ba mươi người ở Thái Hành Sơn vẫn chưa khô. Lẽ nào danh dự của chính đạo lại không bằng sự an toàn của riêng chúng ta?"

Chàng dừng lại trước mặt Mộ Dung trưởng lão, ánh mắt sắc như dao. "Trách nhiệm? Nếu có bất kỳ tổn thất nào, Lãnh Thiên Hành ta sẽ là người đầu tiên gánh vác. Nhưng nếu chúng ta không hành động, khiến cho giang hồ oán thán, khiến cho các môn phái nhỏ bé phải sống trong sợ hãi, đó mới là sự hổ thẹn mà cả Chính Dương Minh này vạn kiếp không rửa sạch được!"

Từng lời nói của chàng như búa tạ nện vào lòng mỗi người. Sự phẫn nộ chân thành, khí phách ngút trời và sự quyết đoán của người lãnh đạo đã hoàn toàn áp đảo những toan tính nhỏ nhen. Mộ Dung trưởng lão mặt đỏ bừng rồi tái đi, không thể nói thêm lời nào, đành hậm hực ngồi xuống.

Lãnh Thiên Hành quay trở lại ghế minh chủ, giọng nói đã hòa hoãn hơn. "Ta triệu tập đại hội võ lâm, không phải để lập tức khai chiến. Mà là để thống nhất ý chí, tập hợp lực lượng, và bàn bạc một kế hoạch chu toàn nhất. Từ giờ đến đó, ta cần các vị dốc toàn lực. Thượng Quan trưởng lão, phiền ngài lo liệu việc tiếp đón các phái. Lý trưởng lão, tiếp tục do thám mọi động tĩnh của Hắc Ám Lâu. Mộ Dung trưởng lão..."

Chàng nhìn về phía Mộ Dung. "...tài lực của Mộ Dung gia đứng đầu thiên hạ, phiền ngài chuẩn bị quân lương dược phẩm, đề phòng bất trắc. Việc này có được không?"

Bị giao cho một nhiệm vụ quan trọng, Mộ Dung trưởng lão dù không muốn cũng không thể từ chối, đành miễn cưỡng chấp thuận. Cuộc họp kết thúc, các quyết sách đã được đưa ra, guồng máy khổng lồ của Chính Dương Minh bắt đầu chuyển động.

Đêm đó, trong thư phòng của Lãnh Thiên Hành, Thượng Quan Tuyết tự tay pha một ấm trà hoa cúc, đặt lên bàn cho chàng. "Huynh đã vất vả rồi."

Lãnh Thiên Hành khẽ xoa mi tâm, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. Chàng cầm lấy tách trà, hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay. "Ta chỉ không ngờ, lòng người lại phức tạp đến vậy."

Thượng Quan Tuyết nhẹ nhàng nói: "Mộ Dung trưởng lão luôn không phục việc huynh tuổi trẻ đã nắm giữ ngôi vị minh chủ. Huynh phải cẩn thận với ông ta. Lần này ông ta không tranh luận được, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Lãnh Thiên Hành gật đầu. "Ta biết. Nhưng bây giờ, kẻ thù lớn nhất vẫn là Dạ Ảnh. Ta không thể để những lục đục nội bộ làm ảnh hưởng đến đại cục."

Chàng đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng vằng vặc treo trên cao. Bức thư triệu tập đã được gửi đi. Bảy ngày nữa, Chính Dương Sơn sẽ trở thành trung tâm của toàn võ lâm. Bảy ngày nữa, chàng sẽ chính thức tuyên chiến với bóng tối. Chàng biết con đường phía trước đầy rẫy chông gai, nhưng với thanh Quân Tử Kiếm trong tay, với trọng trách trên vai, chàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến về phía trước.

Cùng lúc đó, tại một nơi nào đó sâu thẳm trong bóng tối, nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới, một bàn tay với những ngón tay thon dài, trắng nhợt đang cầm một chiếc lá phong màu đen, đặt nhẹ lên mặt bàn. Một giọng nói khàn khàn, ma mị vang lên trong không gian tĩnh lặng đến rợn người.

"Chính Dương Minh... đã hành động rồi sao? Thú vị."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×