huyết nguyệt song hồn

Chương 6: Song Hồn Đảo Nghịch


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự hỗn loạn trong tâm trí Dạ Ảnh kéo dài không biết bao lâu. Y chỉ cảm thấy linh hồn mình bị ném vào một cơn lốc dữ dội, bị xé rách rồi lại chắp vá, cho đến khi ý thức từ từ quay trở lại trong một sự đau đớn đến tận cùng cốt tủy.

Cảm giác đầu tiên là sự xa lạ.

Cơ thể này… quá nặng nề. Không phải là cái nặng nề của sự mệt mỏi, mà là của một sự sung mãn đến mức xa xỉ. Nội lực trong đan điền không phải là dòng chảy âm hàn, sắc bén mà y đã quen thuộc, mà là một đại dương mênh mông, ấm áp, quang minh chính đại. Luồng "chính khí" này đối với y chẳng khác nào thuốc độc, nó xung đột dữ dội với bản chất linh hồn của y, khiến mỗi tấc da thớ thịt đều như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé.

Y khó khăn chống tay ngồi dậy. Bàn tay này… to hơn, những vết chai không phải do cầm chủy thủ hay ám khí, mà là do cầm kiếm. Y nhìn xuống bộ y phục trên người. Màu trắng. Màu trắng mà y căm ghét nhất.

Một ý nghĩ điên rồ nhưng không thể ngăn chặn được loé lên trong đầu. Dạ Ảnh lảo đảo đứng dậy, chạy đến một vũng nước mưa còn đọng lại trên nền gạch vỡ.

Và trong vũng nước ấy, một gương mặt tuấn mỹ, cương nghị, với đôi mày kiếm và ánh mắt quang minh lỗi lạc, đang kinh hoàng nhìn lại y. Gương mặt của Lãnh Thiên Hành.

"Không… KHÔNG THỂ NÀO!"

Dạ Ảnh gầm lên một tiếng đầy phẫn uất. Tiếng gầm của linh hồn y, nhưng lại phát ra từ cổ họng của Lãnh Thiên Hành. Y đưa tay lên sờ lấy gương mặt mình, cảm nhận từng đường nét xa lạ. Sự ghê tởm dâng lên tột độ. Thân xác mà y căm hận nhất, biểu tượng của mọi thứ đạo đức giả mà y muốn hủy diệt, giờ lại chính là nhà tù giam giữ linh hồn y.

Trong cơn điên loạn, y nhìn thấy thân thể cũ của mình đang nằm bất động cách đó không xa. Vẫn bộ hắc y đó, vẫn khí tức âm hàn đó. Linh hồn của Lãnh Thiên Hành chắc chắn đang ở trong đó! Một sát ý lạnh buốt loé lên. Giết! Phải giết chết cái thể xác đó! Phải để cho linh hồn của Lãnh Thiên Hành vĩnh viễn bị chôn vùi cùng với cái vỏ bọc cũ kỹ của y!

Y lảo đảo nhặt thanh Quân Tử Kiếm từ dưới đất lên, lê bước về phía thân xác của "Dạ Ảnh". Nhưng khi chỉ còn cách vài bước chân, y đột nhiên khựng lại. Từ dưới núi, có nhiều tiếng bước chân đang lao đến rất nhanh. Là người của Hắc Ám Lâu!

Trong một khoảnh khắc, bộ não vốn đã quen với tính toán trong nguy hiểm của Dạ Ảnh hoạt động hết công suất. Không thể giết hắn! Ít nhất là không phải bây giờ. Nếu chúng thấy "Lãnh Thiên Hành" giết chết "Dạ Ảnh", mọi chuyện sẽ bại lộ. Y phải diễn! Phải diễn cho tròn vai kẻ chiến thắng.

Ngay lập tức, sát ý điên cuồng biến mất, thay vào đó là một vẻ mệt mỏi nhưng đầy kiêu hãnh của người vừa trải qua một trận kịch chiến. Y đứng thẳng người, tay cầm kiếm, hơi thở nặng nhọc, ánh mắt nhìn xuống "kẻ bại tướng" dưới chân mình với vẻ khinh thường.

"Vụt! Vụt!"

Huyễn Y cùng hơn mười tên sát thủ mặt nạ bạc xuất hiện, bao vây lấy đại điện. Khi thấy Lâu chủ của mình nằm bất động trên mặt đất còn Lãnh Thiên Hành thì đứng đó, tay cầm kiếm, tất cả đều chấn động.

"Lâu chủ!" Huyễn Y kinh hãi kêu lên, định lao tới.

"Đứng lại!"

Giọng nói của Dạ Ảnh, phát ra từ miệng Lãnh Thiên Hành, đanh thép và uy nghiêm. Đám sát thủ theo phản xạ lập tức dừng bước. Huyễn Y ngẩng lên nhìn "Lãnh Thiên Hành", trong mắt ẩn hiện sự nghi hoặc.

Dạ Ảnh trong thân xác mới cố gắng bắt chước giọng điệu cao ngạo của kẻ thù. "Ma đầu Dạ Ảnh đã bị ta đánh trọng thương, phế hết võ công. Nhưng ta muốn bắt sống hắn về Chính Dương Minh để xét xử trước toàn võ lâm." Y chỉ kiếm vào thân xác cũ của mình. "Mang hắn đi. Nhốt lại cẩn thận."

Mệnh lệnh này thật kỳ lạ. Bắt sống? Đây không phải phong cách của Lãnh Thiên Hành trong những lời đồn. Nhưng Huyễn Y nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết và khí thế áp đảo của "Minh chủ võ lâm", lại nhìn Lâu chủ đang bất tỉnh nhân sự, không dám làm trái. Nàng ra hiệu, hai tên sát thủ lập tức tiến lên, điểm huyệt đạo trên người "Dạ Ảnh" rồi xốc nách y dậy.


Trong lúc đó, cơn đau đớn từ linh hồn cũng dần tan biến trong tâm trí Lãnh Thiên Hành. Chàng tỉnh lại trong một sự mơ hồ. Cảm giác đầu tiên là sự ghê tởm. Một luồng tà khí hắc ám, lạnh lẽo đang chảy trong kinh mạch chàng, giống như hàng ngàn con rắn độc đang trườn bò khắp cơ thể. Thân thể này nhẹ bẫng một cách kỳ lạ, nhưng lại tiềm ẩn một sức mạnh bùng nổ đầy tà ác.

Chàng mở mắt.

Và cảnh tượng đầu tiên chàng nhìn thấy khiến chàng như bị sét đánh ngang tai.

Chàng thấy… chính mình.

Chính mình đang đứng đó, vận bạch y, tay cầm Quân Tử Kiếm, đang ra lệnh cho đám sát thủ Hắc Ám Lâu. Nhưng gương mặt đó, ánh mắt đó… dù vẫn là của chàng, nhưng lại toát ra một vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn và đầy tính toán mà chàng chưa bao giờ có.

"Không… ngươi… ngươi là ai?" Lãnh Thiên Hành cố gắng hét lên, nhưng cổ họng chàng khô rát, chỉ phát ra được những tiếng ú ớ yếu ớt.

Rồi chàng nhìn xuống bàn tay mình. Một bàn tay trắng nhợt, gầy guộc. Chàng nhìn xuống bộ y phục. Màu đen.

Một sự thật kinh hoàng không thể chối cãi ập xuống, nghiền nát tâm trí chàng. Linh hồn của chàng… đang ở trong thân xác của Dạ Ảnh! Còn kẻ đang đứng trong thân xác của chàng, không ai khác, chính là tên đại ma đầu đó!

"Ngươi...!" Chàng cố gượng dậy, nhưng toàn thân đau nhức, huyệt đạo bị hai tên sát thủ điểm trúng, một chút sức lực cũng không có. Chàng chỉ có thể bất lực nhìn chúng khiêng mình đi như một con thú bị săn được.

Chàng nhìn về phía "Lãnh Thiên Hành". Ánh mắt của hai linh hồn, trong hai thân xác bị tráo đổi, chạm nhau trong một khoảnh khắc. Lãnh Thiên Hành nhìn thấy trong đôi mắt của chính mình một tia cười nhạo báng và đắc thắng. Còn Dạ Ảnh, y cũng nhìn thấy trong đôi mắt đen của cái vỏ bọc cũ một sự phẫn nộ, tuyệt vọng và không cam lòng tột độ.

Lãnh Thiên Hành bị đám sát thủ lôi đi, bóng tối của Vô Ảnh Cốc đang chờ đợi chàng ở phía trước. Bị bắt bởi chính kẻ thù của mình, bị giam cầm trong chính thân xác của kẻ thù, và kẻ thù đó lại đang đội lốt chàng, sắp trở thành người lãnh đạo của cả chính đạo.

Đây không còn là bi kịch nữa. Đây chính là địa ngục.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×