huyết nguyệt song hồn

Chương 7: Ác Mộng Bắt Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con đường trở về Vô Ảnh Cốc là một hành trình của sự tra tấn đối với Lãnh Thiên Hành. Bị điểm huyệt, chàng không thể cử động, không thể nói, chỉ có thể mở mắt nhìn thế giới qua đôi mắt của kẻ thù. Bầu trời đêm, vầng trăng, những vì sao… mọi thứ vẫn vậy, nhưng qua lăng kính của thân xác này, chúng dường như mất đi vẻ đẹp vốn có, chỉ còn lại một màu xám xịt, lạnh lẽo.

Tà khí trong kinh mạch vẫn không ngừng xung đột với linh hồn chính trực của chàng. Cảm giác buồn nôn và choáng váng liên tục ập đến. Chàng cố gắng vận dụng tâm pháp của Chính Dương Minh để chống lại, nhưng vô ích. Linh hồn và thể xác này giống như nước với lửa, vĩnh viễn không thể dung hòa. Chàng cảm thấy mình như một vị khách không mời trong chính ngôi nhà của kẻ khác, một ngôi nhà mục nát và hôi thối.

Khi bị đưa vào Vô Ảnh Cốc, sự tra tấn tinh thần mới thực sự lên đến đỉnh điểm. Không khí âm u, ẩm ướt, những hành lang tối tăm như ruột của một con quái vật, những ánh mắt vô hồn của đám sát thủ… tất cả đều khiến chàng cảm thấy ghê tởm. Chàng, một minh chủ võ lâm quang minh lỗi lạc, giờ đây lại đang ở trong hang ổ của ma giáo, trong thân phận tù nhân, và trong chính cái vỏ bọc của tên cầm đầu lũ quỷ dữ này.

Chàng bị ném vào một nhà lao bằng đá nằm ở nơi sâu nhất của Vô Ảnh Cốc. Cánh cửa đá nặng nề đóng sập lại, nhốt chàng trong bóng tối tuyệt đối. Sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng nước tí tách nhỏ giọt đâu đó và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Sự bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy Lãnh Thiên Hành. Chàng phải làm gì đây? Dạ Ảnh đã đội lốt chàng, trở về Chính Dương Sơn. Hắn sẽ làm gì? Hủy diệt liên minh chính đạo từ bên trong? Gây ra một cuộc thảm sát? Còn Thượng Quan Tuyết? Nghĩ đến nàng, tim chàng như bị ai đó bóp nghẹt. Nàng sẽ ra sao khi đối mặt với một kẻ giả mạo tàn độc?

Không! Chàng không thể gục ngã!

Lãnh Thiên Hành nghiến răng. Chàng phải sống. Phải tìm cách thoát khỏi đây. Chàng bắt đầu cố gắng vận dụng nội công, dù chỉ là một chút ít ỏi, để phá giải huyệt đạo đang bị phong tỏa. Đó là hy vọng duy nhất của chàng.


Trong khi đó, ở một thái cực hoàn toàn khác, Dạ Ảnh đang trải qua một loại "tra tấn" khác.

Sau khi ra lệnh cho Huyễn Y mang "tù binh" đi, y một mình trở về Chính Dương Sơn. Việc bắt chước khinh công của Lãnh Thiên Hành không quá khó, bởi cơ thể này sở hữu một nền tảng võ học thượng thừa. Nhưng khi đáp xuống thư phòng của Lãnh Thiên Hành, đối mặt với căn phòng tràn ngập mùi sách và mùi trà thảo dược, y lại cảm thấy một sự khó chịu không tên. Nơi này quá sạch sẽ, quá ngăn nắp, quá "chính đạo".

Y ngồi xuống chiếc ghế mà Lãnh Thiên Hành thường ngồi, thử cầm lấy một cuốn sách. Là "Luận Ngữ". Y cười khẩy một tiếng rồi ném nó sang một bên. Đạo đức giả!

Nhưng sự khó chịu lớn nhất đến từ bên trong. Nội lực chính phái mênh mông trong cơ thể này liên tục tự động vận chuyển, cố gắng thanh tẩy linh hồn tà ác của y. Cảm giác này giống như bị ngâm trong nước thánh, khiến y vô cùng bứt rứt. Y phải liên tục dùng ý chí của mình để áp chế nó, một việc tiêu hao tinh thần cực lớn.

"Hành ca, huynh đã về rồi!"

Cánh cửa thư phòng mở ra. Thượng Quan Tuyết bước vào, gương mặt xinh đẹp của nàng ánh lên vẻ vui mừng và nhẹ nhõm. Nàng nhìn thấy "Lãnh Thiên Hành" an toàn trở về, lo lắng trong lòng mới tan đi một nửa.

Tim Dạ Ảnh khẽ giật một cái. Nữ nhân này… chính là điểm yếu của Lãnh Thiên Hành. Y đã nghiên cứu rất kỹ về kẻ thù của mình.

"Huynh có bị thương không? Dạ Ảnh đâu rồi?" Nàng bước đến gần, định kiểm tra xem y có bị thương tích gì không.

Dạ Ảnh theo phản xạ lùi lại một bước, một hành động rất nhỏ nhưng đủ để Thượng Quan Tuyết khựng lại, ánh mắt nàng thoáng lên một tia ngạc nhiên. Khí tức trên người chàng… sao lại có chút xa cách và lạnh lùng như vậy?

Dạ Ảnh lập tức nhận ra sai lầm của mình. Y cố gắng bắt chước vẻ mặt mệt mỏi nhưng dịu dàng của Lãnh Thiên Hành. "Ta không sao. Chỉ hơi mệt một chút. Dạ Ảnh đã bị ta đánh trọng thương, tạm thời không thể gây họa được nữa."

Y cố tình không nói rõ đã bắt được Dạ Ảnh, để lại một đường lui cho mình.

Thượng Quan Tuyết vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Ánh mắt của chàng, dù vẫn là đôi mắt đó, nhưng dường như thiếu đi sự ấm áp quen thuộc. Nàng thông minh và nhạy bén, nhưng cũng không thể nào tưởng tượng ra một chuyện hoang đường như hoán đổi linh hồn. Nàng chỉ nghĩ rằng có lẽ sau một trận đại chiến, tâm tính của chàng có chút thay đổi.

"Vậy thì tốt rồi," nàng nói. "Huynh nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai là đại hội rồi, còn rất nhiều việc phải lo."

Nói rồi nàng quay người rời đi. Dạ Ảnh nhìn theo bóng lưng của nàng, trong mắt loé lên một tia sáng phức tạp. Nữ nhân này là một mối nguy. Sự thông minh của nàng có thể sẽ phá hỏng kế hoạch của y. Phải tìm cách đối phó với nàng ta.

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Dạ Ảnh ngồi xuống giường. Y nhắm mắt lại, cố gắng làm quen với cơ thể mới. Y cần phải nắm vững nó, từ nội công, kiếm pháp cho đến từng thói quen nhỏ nhặt nhất của Lãnh Thiên Hành. Y phải trở thành Lãnh Thiên Hành.

Ngày mai, tại đại hội võ lâm, y sẽ đứng trước toàn bộ anh hùng thiên hạ. Đó sẽ là sân khấu của y, là bước đầu tiên trong kế hoạch hủy diệt tất cả.

Ác mộng của Lãnh Thiên Hành chỉ mới bắt đầu. Nhưng vở kịch của Dạ Ảnh, cũng chỉ vừa mới mở màn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×