huyết nguyệt song hồn

Chương 8: Đại Hội Võ Lâm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua biển mây, nhuộm vàng đỉnh Chính Dương Sơn, ba hồi chuông cổ kính, trầm hùng vang lên, báo hiệu đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.

Quảng trường Chính Dương, nơi vốn dùng để các đệ tử luyện võ, hôm nay đã được bài trí lại trang nghiêm. Ở chính giữa là một đài cao, trên đó đặt chiếc ghế minh chủ uy nghi. Hai bên là hàng trăm chỗ ngồi dành cho chưởng môn và đại diện của các môn phái. Cờ hiệu phấp phới, người người mặc trang phục đủ màu sắc, tiếng nói chuyện, bàn tán xôn xao, tạo nên một khung cảnh huyên náo nhưng cũng đầy áp lực. Mọi ánh mắt đều hướng về đài cao, chờ đợi sự xuất hiện của Minh chủ võ lâm.

Trong hậu điện, Thượng Quan Tuyết đang giúp "Lãnh Thiên Hành" chỉnh lại vạt áo. Nàng vẫn cảm thấy có một sự xa cách vô hình nào đó từ đêm qua, nhưng lại không thể gọi tên nó là gì.

"Hành ca, huynh đã sẵn sàng chưa?" Nàng hỏi, giọng đầy quan tâm.

Dạ Ảnh nhìn hình ảnh của mình trong chiếc gương đồng. Gương mặt của Lãnh Thiên Hành, khí chất của Lãnh Thiên Hành, y phục của Lãnh Thiên Hành. Y đã dành cả đêm để tập luyện, từ cách đi đứng, cách nói chuyện, cho đến ánh mắt. Y hít một hơi thật sâu, đè nén luồng chính khí đang cuộn trào trong lồng ngực.

"Ta sẵn sàng rồi," y đáp, cố gắng bắt chước tông giọng trầm ổn của kẻ thù.

Khi y bước ra từ hậu điện, tiến về phía đài cao, mọi âm thanh huyên náo lập tức im bặt. Hàng trăm ánh mắt, mang theo sự kính nể, ngưỡng mộ, tò mò và cả nghi kỵ, đều đổ dồn về phía y. Áp lực vô hình từ những ánh mắt này giống như hàng ngàn ngọn núi đè lên vai. Nếu là Lãnh Thiên Hành thật sự, chàng sẽ cảm thấy đó là trách nhiệm. Nhưng với Dạ Ảnh, đó là một sự khó chịu và khinh bỉ. Một lũ kiến hôi.

Y bước lên đài cao, mỗi bước chân vững chãi, uy nghiêm. Y ngồi xuống ghế minh chủ, đưa mắt nhìn bao quát toàn trường.

"Hôm nay, tại Chính Dương Sơn này, Lãnh Thiên Hành ta xin được chào mừng các vị anh hùng hào kiệt trong thiên hạ," y cất giọng, nội lực hùng hậu của cơ thể này giúp giọng nói của y vang đi rất xa, rõ ràng đến từng người.

Sau những lời chào hỏi và giới thiệu theo đúng nghi thức, không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng khi y đề cập đến mục đích chính của đại hội.

"Chắc hẳn các vị đều đã biết, Hắc Ám Lâu đang ngày một lộng hành. Vụ thảm sát tại Thiết Kiếm Môn chính là một lời khiêu chiến trắng trợn đối với toàn bộ võ lâm chính đạo chúng ta!"

Bên dưới, tiếng bàn tán lại nổi lên. Mọi người đều chờ xem vị minh chủ trẻ tuổi này sẽ có quyết sách gì.

Dạ Ảnh đứng dậy, tay đặt lên chuôi Quân Tử Kiếm. "Tà không thể thắng chính. Lãnh Thiên Hành ta đã quyết định, Chính Dương Minh sẽ dốc toàn lực, truy quét tận gốc thế lực ma giáo, trả lại sự bình yên cho giang hồ!"

Lời tuyên bố đanh thép này lập tức nhận được sự hưởng ứng của đa số các môn phái có huyết khí. Tiếng hoan hô vang lên như sấm.

Nhưng Mộ Dung trưởng lão lại đứng lên. "Minh chủ," ông ta nói, giọng đầy vẻ lo ngại. "Hành động như vậy có quá nóng vội không? Chúng ta vẫn chưa biết thực lực của Dạ Ảnh. Lão phu cho rằng, chúng ta nên phòng thủ vững chắc, đợi chúng lộ sơ hở rồi mới tấn công."

Dạ Ảnh đã lường trước được sự phản đối này. Y nhìn Mộ Dung trưởng lão, trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo mà không ai nhận ra. Y cười nhạt một tiếng, một nụ cười mà Lãnh Thiên Hành thật sự sẽ không bao giờ có.

"Phòng thủ? Mộ Dung trưởng lão, ngài nói cho ta biết, chúng ta phải phòng thủ đến bao giờ? Đến khi có thêm một Thiết Kiếm Môn nữa bị diệt vong sao? Hay đến khi đao kề cổ người nhà Mộ Dung gia, ngài mới chịu tấn công?"

Câu nói này vừa sắc bén vừa có phần cay nghiệt, hoàn toàn khác với phong thái quân tử thường ngày của Lãnh Thiên Hành. Mộ Dung trưởng lão sững sờ. Thượng Quan Tuyết đứng bên dưới cũng nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng ngày một lớn.

Dạ Ảnh không cho ai có cơ hội phản ứng, y nói tiếp, giọng đầy uy lực. "Các vị có lẽ vẫn chưa biết. Đêm qua, ta đã nhận được tin tức, Dạ Ảnh đã xuất hiện tại Thiên Sơn. Ta đã một mình đến đó, quyết một trận tử chiến với hắn!"

Toàn trường ồ lên kinh ngạc. Minh chủ một mình quyết chiến với đại ma đầu? Chuyện này quá mức kinh người.

"Kết quả thế nào, Minh chủ?" một vị chưởng môn vội vàng hỏi.

Dạ Ảnh ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy kiêu hãnh. "Dạ Ảnh võ công quả thực cao cường, nhưng tà khí không thể nào thắng được chính khí. Hắn đã bị ta đánh trọng thương, phải bỏ chạy trối chết!"

Một lần nữa, cả quảng trường như vỡ oà. Tiếng hoan hô, tiếng tung hô "Minh chủ uy vũ" vang dội khắp nơi. Uy danh của Lãnh Thiên Hành trong phút chốc lên đến đỉnh điểm. Ngay cả những người còn nghi ngờ cũng phải thán phục trước khí phách và chiến công này.

Chỉ có Thượng Quan Tuyết là không vui mừng. Trái tim nàng ngày một chìm xuống. Một mình đi quyết chiến với kẻ thù nguy hiểm nhất, đây không phải là hành động của một minh chủ anh minh, mà là của một kẻ liều lĩnh. Và nụ cười đắc thắng, ánh mắt đầy kiêu ngạo kia… hoàn toàn không phải là Hành ca mà nàng biết. Chàng luôn khiêm tốn, luôn đặt đại cục lên trên hết, không bao giờ khoe khoang chiến công của mình như vậy.

Trong khi mọi người đang chìm trong sự phấn khích, Dạ Ảnh đưa ra một quyết định khiến tất cả phải sững sờ.

"Để tiêu diệt tận gốc Hắc Ám Lâu, chúng ta cần phải tập trung quyền lực. Kể từ hôm nay, ta đề nghị thành lập một đội quân tinh nhuệ nhất, lấy tên là 'Trảm Tà', do chính ta trực tiếp chỉ huy. Tất cả các môn phái đều phải cử ra những đệ tử xuất sắc nhất của mình gia nhập. Mọi hành động của các phái từ nay về sau đều phải nghe theo sự điều động thống nhất của Chính Dương Minh. Kẻ nào làm trái, sẽ bị xem là đồng lõa với ma giáo!"

Cả quảng trường im phăng phắc.

Đây không còn là một liên minh lỏng lẻo nữa. Đây là một sự thâu tóm quyền lực trắng trợn. Lãnh Thiên Hành đang muốn trở thành một vị vua của võ lâm.

Mộ Dung trưởng lão định lên tiếng phản đối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của "Lãnh Thiên Hành" và sự cuồng nhiệt của đám đông, ông ta đành nuốt lời nói vào trong.

Dạ Ảnh đứng trên đài cao, nhìn xuống biển người đang dần bị khuất phục bởi uy quyền của y. Một cảm giác thống trị tuyệt đối, một cảm giác mà y chưa bao giờ có được khi còn ở trong bóng tối, dâng lên trong lòng.

Vở kịch chỉ mới bắt đầu, mà y đã là đạo diễn tài ba nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×