Hữu Nam lặng lẽ nhìn chiếc xe buýt khuất dần trong màn sương
mang theo những tiếng hét cuối cùng của đám người xấu số.
Số lượng thành viên giờ chỉ còn lại năm người – cậu, Tú, Tiến, Vy, và Hải – quá ít ỏi để đối phó với ba ngày còn lại trong ngôi làng chết chóc này.
Demetheo quay lại, đôi mắt đỏ rực nhìn Nam, rồi liếc về phía khu rừng nơi nhà sư quỷ vừa biến mất.
“ [ Phiến Một ] này khó hơn những [ Phiến một ] khác mà ta từng trợ giúp . Ngươi nhớ này một khi số ngày càng ít đi . Lũ quỷ sẽ có tỉ lệ phá vỡ quy tắc và sinh ra các quy tắc mới để g-i-ế-t người . Ta mong nhóm ngươi hoàn thành trước khi mọi thứ vượt tầm kiểm soát.”
Hữu Nam chưa kịp đáp, chỉ lặng lẽ bước vào căn nhà nơi cả nhóm đang tụ tập bàn bạc . Ánh mắt cậu kiên định, giọng nói vang lên dứt khoát:
“Chúng ta đã hi sinh quá nhiều, nhưng đổi lại là những manh mối quan trọng .
Đừng ngồi đây chờ chết nữa! Hôm nay, ta sẽ đến nhà lão Triều để tìm hiểu sự thật về làng [ Ngâng Lang ] và núi [ Huyết Ngọc ] !”
lời nói của Nam như liều thuốc tâm lý đánh vào họ . Cả nhóm vực dậy tinh thần, đứng lên. Họ bắt đầu chia nhau đi hỏi thăm những dân làng hiếm hoi còn có thể nói chuyện.
Cuối cùng, họ đứng trước căn nhà của lão Triều – một ngôi nhà ba tầng sang trọng, nổi bật giữa sự nghèo nàn u ám của làng [ Ngâng Lang ] .
“Đi vào thôi” Nam lên tiếng, bước vào trước.
Tiến và Tú theo sau, Hải và Vy do dự một lúc rồi cũng vào. Họ chia nhau tìm kiếm: Nam lên tầng ba, Tú và Tiến ở tầng hai, Hải và Vy ở tầng một.
Bỗng, tiếng gọi của Hải vang lên từ dưới nhà:
“ bây ơi xem tau tìm thấy được gì này ”
Mọi người lập tức chạy xuống tầng một. Vy và Hải đang cầm một quyển nhật ký cũ kỹ, bìa da đã sờn rách.
“Đưa tao!” Nam giơ tay ra.
Hải đặt quyển sách vào tay cậu. Nam lật từng trang, cơ thể cậu lạnh dần khi đọc những dòng chữ viết tay run rẩy bên trong. Đến trang cuối, cậu đóng sập quyển sách lại, thở dài một tiếng đầy sợ hãi.
“Có chuyện gì thế?” Vy quay lại hỏi, giọng run run.
Bất chợt, từ căn phòng bên cạnh vang lên tiếng gầm gừ trầm thấp, như của một con thú săn mồi.
Cả nhóm lập tức lùi ra xa. Một bóng dáng xuất hiện – lão già tóc bạc phơ, nhưng chẳng còn chút nhân dạng nào.
Hàm răng sắc như dao cạo lởm chởm, nước dãi chảy dài từ miệng. Cơ thể lão r-á-c-h t-o-ạ-c, m-á-u và t-h-ị-t vương vãi khắp nơi
đôi mắt k-h-ô-n-g t-r-ò-n-g ứa m-á-u đ-ỏ. Đầu lão nhúc nhích, giòi bọ lúc nhúc bò ra từ những vết thương, quay qua quay lại như đang tìm kiếm con mồi.
Hữu Nam đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, tay còn lại chỉ về phía lối ra.
Cả nhóm cẩn thận di chuyển, cố không phát ra tiếng động.
'' RẮC " 1 tiếng rắc của cành cây khô gãy vang lên . Con quái vật đó gầm lên cơ thể hắn đỏ rực rồi bốc khói . máu trên người hắn bắn ra hình dạng lưỡi liềm sắc bén bắn về phía cả nhóm . Khi máu chạm vào cơ thể họ thì tiếng xèo xèo vang lên Nơi bị cắt gần như đã cầm máu ngay lật tức khi máu nóng chạm vào
Đau rát như kim châm, nhưng không ai dám kêu. Họ cắn chặt môi đến bật m-á-u, cố chịu đựng để không lộ vị trí.
Đôi mắt không tròng lão quái vật vẫn đảo quanh, tiếng gầm gừ mỗi lúc một gần . Hơi nóng bốc lên càng cao mồ hôi đổ nhễ nhại cơn nóng như đổ lửa như đang thử thách ý chí của cả nhóm
Khi cả nhóm sắp không trụ nổi, mưa rơi.
Những giọt mưa đỏ như máu trút xuống, dội bớt đi sự đau đớn và bỏng rát trên cơ thể họ
nhưng không đủ để xua tan cơn đau . Cho đến lúc Hải không chịu được nữa há miệng định hét lên
thì bất ngờ một dải tóc đen bóng quấn chặt quanh miệng cậu, ngăn tiếng kêu thoát ra.
Trước mặt họ là Nguyệt – cô ma nữ từng suýt giết Hữu Nam – nhưng giờ đây mang một diện mạo hoàn toàn khác.
Cô đẹp, đẹp đến mức mê hoặc: áo dài trắng tinh khôi ôm lấy cơ thể nõn nà, mái tóc dài mượt mà bay trong cơn mưa giông.
Vẻ thuần khiết và nguyên trinh của cô toát lên từ từng cử chỉ, nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị, lạnh lùng đến đáng sợ.
Nguyệt bước tới, mái tóc cô như một thực thể sống, vùng lên trên người cả nhóm những vết cắt được tóc cô khâu lại như mũi kim . Cô đi qua họ, dáng vẻ duyên dáng nhưng đầy uy quyền, rồi dừng lại trước con quái vật.
Mái tóc đen dài của cô quấn chặt quanh lão già, siết mạnh.
Tiếng xương vỡ vang lên, con quái vật gào thét trong đau đớn trước khi bị bóp chết.
Tiếng hét của nó vang vọng khắp làng [ Ngâng Lang ] ... Tuyệt nhiên tiếng hét vang vọng nhưng không một dân làng nào để tâm – chỉ có những người sống sót là còn run rẩy.
demetheo đi đến vỗ vai Nam rồi chỉ vào Nguyệt
" cơ hội đấy nhân cơ hội mà tìm hiểu thêm về manh mối và sự việc đi "
Nam run rẩy đi lên phía trước tiến về phía con ma nữ đã từng suýt g-i-ế-t c-h-ế-t mình
“ Nếu em đoán không nhầm, chị là chị Nguyệt là ma nữ từng suýt g-i-ế-t chết em, đúng không?”
'' cậu biết tên tôi à ? " giọng nói Nguyệt vang lên cảm giác vẫn còn đang rất đáng sợ nhưng rồi
Nguyệt quay lại, ánh mắt dịu dàng hơn.
“Vào nhà mẹ tôi rồi hãy nói tiếp.”
Cả nhóm theo cô quay lại căn nhà của bà cụ. Bước vào, họ ngỡ ngàng: căn nhà giờ sạch sẽ, ấm cúng hơn hẳn.
“Tôi đã chôn cất mẹ tôi và dọn dẹp lại một lần cho tử tế,” Nguyệt nói, giọng nhẹ nhàng.
Mọi người ngồi quanh bàn. Hữu Nam lên tiếng trước:
“ em cảm ơn chị đã giúp chúng em thoát khỏi đại nạn này. Nếu không có chị đến kịp lúc chúng em không biết sẽ ra sao ... ”
Nguyệt cười khúc khích, lấy tay che miệng, vẻ e ấp đầy nữ tính.
“Là tôi phải cảm ơn các em vì đã đến đây, giải thoát tôi khỏi những suy nghĩ đáng sợ ấy chứ.”
“Suy nghĩ đáng sợ?” Tú tò mò hỏi.
Nguyệt nhìn cả nhóm, ánh mắt thoáng buồn:
“Khi còn là ma nữ, tôi luôn mang trong mình nỗi căm thù cả làng. Nhưng từ khi các cậu ra tay cứu Hữu
Nam và trả lại chiếc trâm cài cho tôi . Tôi như được giải thoát. Một lần nữa, chân thành cảm ơn các cậu.”
cả nhóm cũng hiểu về hoàn cảnh đau buồn của Nguyệt nên đã không nhắc lại ...
'' em xin phép ra ngoài 1 lúc " Nam đứng dậy đi ra khỏi nhà để lại không gian cho cả nhóm trò chuyện
" Demetheo . Trước đó sao ông hiểu được tiếng nói của Nguyệt "
Demetheo nhìn lại về Nam đặt tay lên cằm rồi suy nghĩ 1 lúc
" KHẨU HÌNH MIỆNG "
" KHẨU HÌNH MIỆNG ? " Nam kinh ngạc đáp lại
" ta từng dẫn đường cho nhiều kẻ khác ngoài ngươi . Trong đó có 1 tên hề hay gì mà đại loại vậy . Hắn đã bày ta rất nhiều trò ảo thuật và ta cũng học được cả cách đọc khẩu hình miệng . Lúc đó ta chỉ có thể đoán đại và may mắn nó đúng "
Nam dừng lại một lúc rồi nói thêm :
'' vậy chúng ta cần làm gì tiếp theo ? "
'' ta nghĩ chúng ta sẽ có thêm thông tin nếu hỏi con ma nữ đó "
Nam gật đầu hiểu ý rồi đi lại vào trong nhà nhìn cả nhóm đang trò chuyện và giảm bớt đi phần căng thẳng sau sự kiện kinh hoàng đã xảy ra ...