kẻ 8 lạng người 800gr

Chương 10: Kẻ 8 Lạng Người 800gr


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống sau buổi họp gia đình có vẻ như đang bắt đầu chuyển biến tích cực, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng, “kẻ thù” không phải lúc nào cũng đến từ những cuộc trò chuyện căng thẳng hay những màn “vạch trần” kịch tính, mà đôi khi lại nằm ở... cái bếp nhà mình.

Một buổi chiều nọ, tôi quyết định tranh thủ rảnh rỗi để vào bếp nấu một bữa cơm thật ngon cho gia đình.

Vương Lan biết tin, lập tức tỏ vẻ không hài lòng, kiểu như: “Sao cô dám vào bếp khi chưa được phép?”

Cô ta bỗng nhiên “gài bẫy” tôi bằng cách đăng ký một cuộc thi nấu ăn trong gia đình, với phần thưởng là “quyền quyết định mọi chuyện bếp núc” trong một tháng.

Tôi biết đây là một “chiêu bài” để khiến tôi mắc kẹt trong cuộc chiến không hồi kết, nên không thể từ chối.

Ngày thi đến, tôi chuẩn bị kỹ càng, vừa học hỏi từ mẹ vừa tìm hiểu các món ăn đơn giản mà hấp dẫn.

Khi tôi đặt chân đến phòng thi, nhìn thấy Vương Lan đã sẵn sàng với bộ váy lộng lẫy, khuôn mặt đầy tự tin, tôi không khỏi bật cười.

Phần thi đầu tiên là làm món khai vị. Vương Lan làm món salad cầu kỳ, còn tôi chọn món gỏi cuốn tươi mát, dễ ăn.

Khi giám khảo – bà nội và mẹ – thử món ăn của hai người, họ tỏ ra rất thích thú với gỏi cuốn của tôi.

Nhưng Vương Lan liền xì xào với một vài người trong gia đình rằng món ăn tôi làm chẳng có gì đặc biệt, chỉ là “đồ ăn vặt cho trẻ con.”

Tôi không giận, mà trả lời nhẹ nhàng:

“Nếu món ăn là trò chơi thì cũng cần có luật chơi. Còn tôi, tôi chơi theo cách của mình.”

Phần thi tiếp theo là món chính. Vương Lan chuẩn bị món cá kho tộ truyền thống, còn tôi thử sức với món gà nướng mật ong.

Trong lúc chờ đợi, Vương Lan cố tình làm ồn ào, tạo áp lực cho tôi.

Tôi thản nhiên đáp:

“Cô làm như này, tôi lại thấy mình như đang tham gia chương trình ‘Ai là người chịu áp lực tốt nhất.’”

Câu nói của tôi khiến mọi người trong phòng cười rộ, trong đó có cả bà nội và mẹ.

Khi kết quả được công bố, tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhận được số điểm cao hơn Vương Lan.

Cô ta bĩu môi không phục, còn tôi thì thầm với Hàn Minh:

“Đúng là mặn như muối biển.”

Sau cuộc thi, quyền quyết định bếp núc thuộc về tôi, và tôi quyết định thay đổi một số thói quen trong gia đình.

Tuy nhiên, Vương Lan không chịu ngồi yên, cô ta bắt đầu lên kế hoạch “đánh phá” bằng cách mời bạn bè đến ăn cơm, gây náo loạn.

Một tối, khi tôi vừa nấu xong bữa cơm, bỗng có một nhóm bạn của Vương Lan ùa vào nhà, làm ồn ào và không ngớt lời chê bai đồ ăn của tôi.

Tôi bình tĩnh mời mọi người ngồi lại và bắt đầu một trò chơi vui nhộn: “Ai đoán được nguyên liệu trong món ăn sẽ nhận được phần thưởng.”

Mọi người ban đầu ngạc nhiên, rồi nhanh chóng tham gia trò chơi, tiếng cười vang lên khắp nhà.

Thậm chí, Vương Lan cũng phải “câm nín” khi không đoán được món ăn tôi làm.

Cuộc chiến bếp núc trở thành một chuỗi những trận “đấu trí” và “đấu khẩu” hài hước nhưng đầy ý nghĩa.

Trong những ngày tháng ấy, tôi học được cách giữ bình tĩnh, biết cách biến những tình huống căng thẳng thành niềm vui.

Hàn Minh vẫn luôn bên cạnh, vừa hỗ trợ tôi, vừa tạo ra những pha “tấu hài” khiến mọi người không thể nhịn cười.

Một hôm, khi tôi và Hàn Minh đang dọn dẹp bếp, anh đột nhiên nói:

“Yến, nếu không làm được đầu bếp nổi tiếng, thì ít nhất em cũng là ‘nữ hoàng hài hước’ trong nhà.”

Tôi cười, đáp:

“Anh cũng vậy, ‘ông hoàng pha trò’ không ai bằng.”

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn với những trận chiến không hồi kết nhưng luôn có tiếng cười và sự kiên cường.

Tôi hiểu rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần giữ được tinh thần lạc quan và trái tim mạnh mẽ, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Đêm đó, khi nằm trên giường, tôi nghĩ về những gì đã qua và những gì đang chờ đón phía trước.

Tôi tự nhủ:

“Mình sẽ không dừng lại. Mình sẽ tiếp tục chiến đấu, với cả trái tim và nụ cười trên môi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.