kẻ 8 lạng người 800gr

Chương 11: Kẻ 8 Lạng Người 800gr


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những trận chiến bếp núc khiến cả gia đình đều không nhịn được cười, tôi nghĩ rằng Vương Lan đã chịu khuất phục và không còn đủ sức quậy phá nữa. Nhưng không, cuộc đời tôi vốn dĩ không bao giờ thiếu drama, và “trà xanh” – kẻ mà tôi nghĩ sẽ đứng ngoài cuộc – lại bất ngờ xuất hiện đúng lúc khiến tôi phải điêu đứng.

Vào một buổi chiều cuối tuần, khi tôi đang dạy Tiểu Quân học, điện thoại reo lên. Một tin nhắn đến từ một số máy lạ:

“Chào cô Yến, tôi là bạn cũ của Hàn Minh, rất mong được gặp cô.”

Tôi không khỏi tò mò và hơi nghi ngờ. Bạn cũ của Hàn Minh? Hàn Minh nào? Bạn này có ý đồ gì?

Nhưng cuối cùng tôi quyết định đồng ý gặp mặt, bởi trong lòng tôi vẫn luôn muốn biết thêm về người đàn ông đang đồng hành cùng mình.

Buổi gặp mặt diễn ra trong một quán cà phê nhỏ, nơi ánh đèn vàng ấm áp làm dịu đi sự ngượng ngập ban đầu.

Người đàn ông tên là Trần Hải, đẹp trai, lịch lãm nhưng ánh mắt lại mang vẻ tinh quái. Anh ta chào hỏi tôi một cách thân mật:

“Chào cô Yến, tôi biết nhiều chuyện về anh Hàn Minh đấy.”

Tôi lườm anh ta một cái:

“Anh muốn nói gì thì nói thẳng đi.”

Trần Hải cười toe toét:

“Tôi chỉ muốn cảnh báo cô thôi. Hàn Minh không phải người đơn giản, có thể anh ấy đang giấu cô điều gì.”

Tôi hơi choáng váng. Có vẻ như mọi chuyện đang phức tạp hơn tôi tưởng.

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Trần Hải đưa ra một loạt những bằng chứng và câu chuyện về quá khứ của Hàn Minh, khiến tôi không khỏi nghi ngờ.

Tôi không vội tin ngay, nhưng bắt đầu để ý hơn đến những hành động của anh.

Cũng từ đó, Vương Lan bất ngờ “lên tiếng” một cách tinh quái, như thể biết rõ những điều tôi đang lo lắng.

Cô ta đến tận nhà, nở nụ cười như “mèo vờn chuột”:

“Yến ơi, nghe nói em có người mới rồi đúng không? Chúc mừng nhé!”

Tôi gật đầu, giữ thái độ bình tĩnh:

“Cảm ơn chị. Còn chị thì sao? Có ‘người mới’ chưa?”

Vương Lan cười khẩy:

“Ồ, tôi không cần người mới, tôi chỉ cần kế hoạch của mình thôi.”

Câu nói đó như một lời cảnh báo, khiến tôi phải cẩn thận hơn bao giờ hết.

Tôi quyết định sẽ không để Vương Lan và Trần Hải làm lung lay mình.

Thay vào đó, tôi bắt đầu tập trung vào việc xây dựng lại niềm tin với Hàn Minh, bằng cách tạo ra những tình huống hài hước và chân thành để thử thách anh.

Một lần, trong lúc đi dạo, tôi giả bộ quên mất việc hẹn và làm anh đứng đợi giữa trời nắng.

Hàn Minh cười, không hề cáu gắt:

“Thế này thì tôi phải học cách kiên nhẫn với cô rồi.”

Tôi bỗng nhiên hiểu rằng, giữa những khó khăn, tình yêu cần được vun đắp bằng sự bao dung và niềm vui.

Trong khi đó, Vương Lan không ngừng tìm cách phá hoại, nhưng mỗi lần như vậy, tôi đều có những kế hoạch “đáp trả” không thể ngờ.

Chẳng hạn, khi cô ta cố tình giấu mất một số đồ dùng quan trọng trong nhà, tôi nhanh chóng “đào bới” và tìm ra manh mối.

Tôi gọi cô ta đến, giọng điệu như một thám tử:

“Chị nghĩ chị có thể làm tôi bối rối sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn cả kế hoạch rồi.”

Vương Lan lúng túng, không biết phải đối phó thế nào.

Tôi cảm thấy hài lòng khi dần dần, không khí trong gia đình không còn bị căng thẳng như trước.

Và hơn hết, tôi nhận ra rằng, sức mạnh của mình không phải đến từ việc trả thù, mà đến từ sự kiên trì, lòng can đảm và sự hài hước giúp tôi giữ vững tinh thần.

Ngày qua ngày, những trận cười và những màn đối đầu “mặn mà” với Vương Lan trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Tôi tin rằng, dù cuộc đời có đưa đẩy như thế nào, chỉ cần tôi vẫn là chính mình, tôi sẽ vượt qua tất cả.

Và rồi, giữa những sóng gió, tôi chợt nhận ra, có một người luôn âm thầm ở bên, sẵn sàng cùng tôi bước tiếp.

Hàn Minh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.