kẻ 8 lạng người 800gr

Chương 12: Kẻ 8 Lạng Người 800gr


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những sóng gió của những chương trước, tôi bắt đầu cảm nhận được một điều rất rõ ràng: cuộc sống này, đúng là không thể đoán trước được.

Câu chuyện lần này bắt đầu bằng một buổi sáng đầy... “đau đầu”.

Tôi đang vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tiểu Quân thì nhận được tin nhắn từ một số lạ:

“Cô Yến, gặp tôi ở quán cà phê Hoàng Hôn lúc 10 giờ nhé. Có chuyện quan trọng.”

Tôi chưa kịp suy nghĩ gì thì đã nghe thấy tiếng xe máy rú ga ngoài cửa.

Mở cửa ra, tôi ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đứng đó, ăn mặc giản dị, ánh mắt có phần lạnh lùng nhưng không kém phần thân thiện.

“Anh là ai?” – tôi hỏi, vẫn giữ thái độ cảnh giác.

Anh ta mỉm cười:

“Tôi là Lâm Khải, bạn cũ của Hàn Minh. Có lẽ chúng ta nên nói chuyện.”

Trong lòng tôi rối bời. Bạn cũ của Hàn Minh? Tại sao có nhiều người lạ liên tục xuất hiện quanh anh ấy thế nhỉ?

Đến quán cà phê, Lâm Khải bắt đầu kể những câu chuyện không ai ngờ tới về quá khứ của Hàn Minh – những chuyện anh chưa từng kể tôi.

Tôi vừa nghe, vừa cảm thấy một phần nào đó hụt hẫng.

Nhưng điều làm tôi bất ngờ hơn cả là khi biết Lâm Khải – hóa ra cũng từng là một “oan gia” với Hàn Minh từ hồi đại học.

“Chúng tôi từng là đối thủ không đội trời chung,” anh nói, “nhưng giờ thì tôi muốn làm bạn với cô, vì tôi nhận ra Hàn Minh đang giữ bí mật lớn.”

Vừa nghe đến đó, tôi lại nhận được tin nhắn của Vương Lan:

“Yến à, hôm nay là ngày may mắn của em đó. Ai nói em không biết đâu.”

Tôi cười thầm, tự nhủ: “Chắc chắn lại có trò gì đây!”

Và đúng như tôi dự đoán, trong lúc tôi đang ngồi đối thoại với Lâm Khải thì Vương Lan bất ngờ xuất hiện, đưa ra một lời thách thức:

“Hai người cứ ngồi đây tám chuyện, còn tôi sẽ khiến mọi chuyện thêm ‘đau đầu’ cho cô.”

Không chần chừ, tôi đứng lên, đối mặt với cô ta:

“Nếu chị có ý gì thì cứ nói thẳng, đừng giấu giếm.”

Vương Lan liếc tôi, ánh mắt lạnh như băng:

“Ngày mai, ở hội trường lớn, sẽ có một sự kiện quan trọng. Chị hy vọng cô không bỏ lỡ.”

Tôi không thể hiểu nổi cô ta muốn làm gì, nhưng linh tính mách bảo tôi phải chuẩn bị thật kỹ.

Tối hôm đó, khi về nhà, tôi thấy Hàn Minh đang ngồi đợi sẵn. Anh cười nhẹ:

“Nghe nói em có bạn mới, Lâm Khải phải không?”

Tôi gật đầu:

“Đúng vậy. Nhưng tôi cảm thấy có nhiều điều anh ấy chưa kể hết.”

Hàn Minh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút lo lắng:

“Mọi chuyện rồi sẽ rõ thôi, em đừng quá lo.”

Ngày hôm sau, tôi quyết định đến hội trường lớn, dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Hội trường rực rỡ ánh đèn, có rất nhiều người quen và cả những khuôn mặt xa lạ.

Bất ngờ, Vương Lan xuất hiện trên sân khấu, giới thiệu về một dự án lớn mà cô ta là người chủ trì.

Cô ta nhìn tôi và thì thầm:

“Đây sẽ là cuộc chiến thật sự, Yến à.”

Tôi không sợ, đứng thẳng người, ánh mắt kiên cường:

“Tôi chờ đợi điều đó từ lâu rồi.”

Trong suốt sự kiện, nhiều tình huống dở khóc dở cười xảy ra – từ những màn “đấu khẩu” gay gắt, đến những pha “lật kèo” bất ngờ khiến cả hội trường phải bật cười.

Có lần, Vương Lan cố tình làm rơi tài liệu quan trọng, nhưng không ngờ bị tôi “phát hiện” và quay clip lại.

Tôi dùng clip đó để cảnh báo mọi người, khiến cô ta đỏ mặt tía tai.

Hàn Minh cũng không bỏ lỡ cơ hội, đứng bên cạnh tôi và thì thầm:

“Cô thật sự là người phụ nữ tôi ngưỡng mộ.”

Tôi cười đáp lại:

“Vậy anh phải luôn đứng về phía tôi nhé.”

Sau sự kiện, tôi và Hàn Minh cùng nhau ngồi trên bậc thềm, ngắm nhìn thành phố về đêm.

Anh nói:

“Cuộc đời đôi khi không như ta tưởng, nhưng có em bên cạnh, tôi thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn.”

Tôi tự nhủ rằng dù có bao nhiêu thử thách, tôi sẽ không từ bỏ. Bởi bên cạnh tôi, không chỉ có những kẻ thù mà còn có những người bạn, những người đồng hành thật sự.

Và hơn hết, tôi đã học được cách biến những tình huống khó khăn thành những câu chuyện cười đầy ý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.