kẻ 8 lạng người 800gr

Chương 2: Kẻ 8 Lạng Người 800gr


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi tỉnh dậy trong căn phòng ký túc xá đại học, mùi sách vở và mùi cà phê nhè nhẹ vương vấn trong không khí. Một tháng trước ngày tốt nghiệp — cái thời điểm mà tôi từng nghĩ là “đại họa” trong đời.

Nhưng lần này, tôi không còn là cô sinh viên “rụt rè” chịu đựng áp lực.

Tôi là Đặng Yến — người vừa chết dưới chảo dầu sôi, vừa tỉnh dậy từ cõi chết, và giờ đây, sứ mệnh sống còn là phải khiến em dâu “bá đạo” Vương Lan phải trả giá!

Điều đầu tiên tôi làm là mở điện thoại, gọi mẹ và hỏi thẳng:

“Mẹ ơi, lần này mẹ nhớ đừng nghe lời Vương Lan ép con làm gia sư nha!”

Mẹ tôi cười khì:

“Con yên tâm, mẹ không còn là con rối của Vương Lan nữa đâu.”

Tôi nở một nụ cười nửa miệng, nghĩ bụng: “Đúng rồi, lần này mẹ phải tỉnh táo như con mới được.”

Còn về em dâu, tôi lên kế hoạch chi tiết.

Tôi không đơn giản chỉ né tránh mà còn phải “đánh phủ đầu”!

Buổi tối hôm đó, tôi bí mật theo dõi Vương Lan.

Quả thật, cô ta đang tính toán từng đồng tiền học thêm, đến mức mang theo cả quyển sổ tay ghi chép “chi tiết từng khoản tiết kiệm” — nghe mà phát tức!

Nhưng tôi đâu phải dạng vừa.

Tôi giả vờ làm “gia sư” cho Tiểu Quân, nhưng thực chất là “đào tạo” cậu nhóc trở thành “trợ thủ” trong kế hoạch trả thù của tôi.

Tiểu Quân bướng bỉnh, nhưng cũng dễ thương, tôi hứa với cậu bé:

“Nếu con làm tốt, cô sẽ cho con ăn hết cả tủ bánh quy!”

Kế hoạch của tôi bắt đầu: vừa học vừa trả thù, vừa bảo vệ sức khỏe của Tiểu Quân, vừa chuẩn bị tốt nghiệp đại học.

Chặng đường phía trước chắc chắn sẽ đầy những tình huống dở khóc dở cười.

Tôi tự nhủ: “Lần này, Đặng Yến không chỉ sống sót, mà còn sẽ khiến mọi người phải ‘hít bụi’!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.