kẻ 8 lạng người 800gr

Chương 4: Kẻ 8 Lạng Người 800gr


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi “đặt chân” vào cuộc chơi, tôi nhận ra rằng chuyện với em dâu Vương Lan không chỉ đơn thuần là gia sư hay chuyện học hành của Tiểu Quân nữa. Cô ta đúng là người giỏi tính toán… và cũng rất giỏi “chơi xấu”.

Tôi lờ mờ nhận thấy, mỗi bước đi của mình phải chuẩn bị kỹ lưỡng, không thể để sơ hở.

Một hôm, đang miệt mài chuẩn bị bài giảng cho Tiểu Quân, điện thoại tôi rung lên.

Tin nhắn từ số lạ:

“Nếu muốn giữ mạng và có tương lai sáng sủa, tốt nhất cô đừng dính dáng đến gia đình tôi.”

Tôi nhếch mép cười:

“Lại thêm một người mới tham gia vào trò chơi rồi.”

Tôi kể chuyện này cho cô bạn thân, người luôn là “cố vấn” và “cộng sự” đắc lực trong mọi kế hoạch trả thù.

Cô ta cười phá lên:

“Mày đúng là đầu trò chơi khôn lỏi, bị đe dọa mà còn như ‘lưỡi dao’ vậy?”

Tôi đáp lại:

“Không phải lưỡi dao, mà là… ‘lưỡi cưa’ sắc bén, cắt nhỏ từng phần của bọn họ.”

Cô bạn gật gù:

“Đúng rồi, mày phải cho bọn chúng thấy, không ai đùa được với Đặng Yến!”

Và thế là, tôi bắt đầu “đáp trả” bằng những cách không ai ngờ tới.

Lần đầu tiên, tôi tổ chức một “bữa tiệc” giả vờ thân mật, mời một số người trong gia đình, trong đó có Vương Lan.

Tôi cố ý để “lộ” những tin nhắn cô ta gửi cho người khác – những tin nhắn đầy mưu mô và tính toán.

Mọi người nghe xong đều ngỡ ngàng, bắt đầu đặt câu hỏi về tính cách và mục đích thật sự của Vương Lan.

Thấy “địa chấn” bắt đầu, cô ta lập tức thay đổi thái độ, cố gắng bày tỏ sự hối lỗi và mong muốn làm lại.

Tôi cười nhạt:

“Đừng tưởng làm trò mèo là tôi không biết đâu.”

Một lần khác, khi Vương Lan tiếp tục đổ lỗi tôi là nguyên nhân gây áp lực khiến Tiểu Quân bị ốm, tôi đáp trả bằng cách đưa ra bằng chứng bác sĩ nói rõ nguyên nhân không phải do tôi.

Cô ta đơ người ra, không biết nói gì.

Trong lúc tôi đang hăng say “đánh lẻ” em dâu, Tiểu Quân lại bất ngờ nói một câu khiến tôi suýt té ghế:

“Cô ơi, con nghĩ mình nên lập đội ‘Cứu mẹ khỏi bà Vương Lan’!”

Tôi ôm bụng cười:

“Chà, đây là đồng minh nhỏ tuổi nhất của tôi!”

Tôi quyết định “đào tạo” Tiểu Quân trở thành “chiến binh” tinh thần cho cả gia đình.

Cậu bé học nhanh, biết cách “dằn mặt” mẹ mà không làm mẹ giận.

Nhưng chưa hết, Vương Lan cũng không chịu ngồi yên.

Một lần, cô ta cố ý làm “drama” tại bữa cơm gia đình, la hét và tố tôi làm việc không đàng hoàng, khiến không khí căng thẳng đến mức tôi chỉ muốn bật cười vì quá hài.

Tôi bình tĩnh đáp lại:

“Cô Lan à, nếu có gì không hài lòng, mình cứ nói chuyện nhẹ nhàng, đừng làm mất không khí gia đình.”

Câu nói đó khiến cô ta bối rối, còn các thành viên khác trong gia đình bắt đầu nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc.

Từ những “trận đánh” nhỏ đó, tôi biết mình đã bắt đầu thắng thế.

Mỗi bước đi đều là một “mũi tên” bắn trúng đích.

Dù vậy, tôi cũng biết, để trả thù hoàn toàn và lấy lại cuộc sống bình yên, còn rất nhiều việc phải làm.

Nhưng tôi tin rằng, với sự thông minh, kiên cường, và cả chút hài hước, tôi nhất định sẽ chiến thắng.

Đêm đó, tôi ngồi một mình, nhấm nháp tách cà phê và cười khẩy:

“Vương Lan, cô chuẩn bị tinh thần đi, trận chiến này chưa kết thúc đâu.”

Rồi tôi bật điện thoại, nhắn tin cho cô bạn thân:

“Chuẩn bị sẵn ‘vũ khí’, lần này chúng ta sẽ làm cô ta ‘lặn’ luôn!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.