Sau những “đòn đánh” chớp nhoáng, tôi tưởng mọi chuyện sẽ dịu đi một chút. Ai ngờ, mọi việc chỉ mới bắt đầu.
Em dâu Vương Lan không phải người dễ bỏ cuộc, cô ta như “cá mập” trong bể nước nhỏ, lúc nào cũng chực chờ để… cắn lại.
Một buổi sáng Chủ Nhật, tôi vừa định tận hưởng một buổi sáng yên bình, nghe tin mẹ gọi xuống phòng khách.
Vừa bước vào, tôi thấy không khí căng như dây đàn.
Mẹ tôi và bà nội – người phụ nữ quyền lực nhất trong gia đình – đang ngồi đối diện với Vương Lan.
Không khí như đang chuẩn bị cho một… trận “nội chiến”.
Bà nội nghiêm mặt nói:
“Lan à, chuyện gì cũng phải có mức độ. Mẹ con làm vậy có phải hơi quá không?”
Vương Lan hậm hực đáp:
“Bà nói gì tôi cũng nghe, nhưng chị Yến thì khác. Cô ta làm tôi tổn thương quá nhiều.”
Tôi đứng đó, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hai người đàn bà đối đầu.
Bà nội quay sang tôi:
“Yến, con cũng phải tự biết mình đang làm gì. Gia đình là phải đoàn kết.”
Tôi gật đầu nhẹ nhàng:
“Dạ, bà ạ. Con cũng muốn mọi chuyện tốt đẹp.”
Tuy nhiên, khi Vương Lan quay đi, tôi nhỏ giọng với bà nội:
“Bà ơi, bà cứ để con ‘điều chỉnh’ cô ấy một chút nhé.”
Bà nội cười khẩy:
“Cứ để con làm, bà nội ngán rồi.”
Chiến dịch “điều chỉnh” bắt đầu.
Tôi biết, để thắng trong cuộc chiến gia đình, không thể chỉ dùng sức mạnh hay lời nói, mà phải dùng “chiến lược mềm”.
Tôi bắt đầu quan sát thói quen và sở thích của Vương Lan.
Biết cô ta thích uống cà phê sữa đá, tôi giả vờ tình cờ mang đến một ly cà phê “đặc biệt” cho cô ta.
Cô ta nhìn ly cà phê nghi ngờ:
“Chị làm gì mà kỳ vậy?”
Tôi cười nham hiểm:
“Thử đi, có thể giúp cô tỉnh táo hơn để suy nghĩ thấu đáo.”
Thật ra, trong ly cà phê đó tôi đã “thêm thắt” chút gia vị đặc biệt – một loại trà thảo mộc giúp giảm stress và làm dịu thần kinh.
Vài ngày sau, Vương Lan bắt đầu thay đổi thái độ, bớt cáu gắt và nóng nảy hơn.
Tôi tận dụng thời điểm này để tạo cơ hội cho mọi người nói chuyện thẳng thắn.
Một buổi tối, tôi tổ chức một bữa tối nhỏ tại nhà, mời gia đình và những người liên quan.
Trong không khí thân mật, tôi đề nghị mọi người cùng nhau chia sẻ suy nghĩ và cảm nhận.
Lúc đầu, ai cũng ngại ngùng, nhưng dần dần những lời nói chân thành được thốt ra.
Mẹ tôi cũng nói:
“Con Lan, có lẽ mẹ cũng nên hiểu và chia sẻ với con nhiều hơn.”
Vương Lan gật đầu:
“Tôi cũng nhận ra mình quá áp đặt và muốn thay đổi.”
Tôi cười nhẹ:
“Chỉ cần chúng ta cùng cố gắng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Nhưng tôi biết, cuộc chiến chưa kết thúc hẳn, chỉ mới tạm lắng.
Tôi vẫn phải đề phòng những cú “tấn công” bất ngờ từ em dâu.
Một ngày nọ, tôi phát hiện cô ta đang tìm cách tiếp cận mẹ tôi để “xây dựng lại” quan hệ.
Tôi không hề muốn mất lợi thế, nên lập tức lên kế hoạch “đặt bẫy”.
Tôi gọi mẹ tôi đi uống trà, nói về những chuyện “bất ngờ” trong cuộc sống.
Mẹ tôi, người vốn rất hiền, bắt đầu hiểu ra nhiều điều.
Tôi thì thầm với mẹ:
“Mẹ à, mình phải cẩn thận với Vương Lan. Cô ta rất tinh ranh đấy.”
Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt pha chút lo lắng:
“Con làm sao để bảo vệ mẹ và gia đình đây?”
Tôi nghiêm túc:
“Để con lo.”
Ngày hôm sau, tôi mời vài người bạn thân đến nhà, trong đó có những người hiểu rõ tính cách của Vương Lan.
Chúng tôi cùng nhau “thảo luận” cách ứng phó khi cô ta có ý định tiếp cận mẹ tôi.
Vương Lan không ngờ tôi đã “biết hết”, nên mọi kế hoạch của cô ta đều bị phá sản.
Tôi cảm thấy phấn khích khi nhận ra mình đang dần kiểm soát được cuộc chơi.
Tuy nhiên, đêm về, tôi cũng không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.
Cuộc chiến gia đình không chỉ là trận đấu giữa những người lớn, mà còn liên quan đến cảm xúc, tình thân và cả những vết thương lòng sâu sắc.
Tôi tự nhủ:
“Dù có khó khăn thế nào, mình cũng phải kiên cường. Vì chính mình, vì tương lai.”
Sáng hôm sau, khi nhìn thấy ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, tôi cười nhẹ:
“Đặng Yến, cô gái từng chết dưới chảo dầu sôi, giờ đã trở lại và sẵn sàng cho tất cả.”