kẻ 8 lạng người 800gr

Chương 6: Kẻ 8 Lạng Người 800gr


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau chuỗi ngày liên tục đối mặt với em dâu Vương Lan và dàn “đồng minh” trong gia đình, tôi bắt đầu nhận ra một điều: bà nội – người mà tôi nghĩ là “hòa giải viên” – lại là một “bà trùm” thực thụ trong cuộc chiến này.

Một buổi chiều, khi tôi đang thu dọn mấy bộ tài liệu học hành của Tiểu Quân, bà nội bước vào phòng, gương mặt khó đoán.

Bà nói với giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh:

“Yến, chuyện gì cũng có giới hạn. Bà không muốn thấy gia đình mình tan nát vì những mâu thuẫn nhỏ nhặt.”

Tôi đáp lại, ánh mắt kiên định:

“Bà à, con chỉ muốn mọi người sống hạnh phúc. Nhưng phải công bằng và tôn trọng nhau.”

Bà nội nhìn tôi chằm chằm, rồi nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm nghị:

“Con nên hiểu, trong cuộc đời này, không phải ai cũng đối xử với con một cách công bằng.”

Câu nói đó khiến tôi chợt nhận ra, có những chuyện sâu xa mà mình chưa từng biết.

Sau cuộc nói chuyện đó, tôi bắt đầu “điều tra” và tìm hiểu quá khứ của bà nội.

Thì ra, bà nội từng là người phụ nữ quyền lực trong gia đình, từng trải qua không ít biến cố và đau khổ.

Bà thấu hiểu giá trị của sự “quyền lực” và biết cách sử dụng nó để giữ gìn gia đình.

Tôi thầm nghĩ:

“Nếu muốn chiến thắng, mình phải học cách sử dụng sức mạnh và trí tuệ giống bà.”

Ngày hôm sau, tôi quyết định thay đổi chiến lược.

Thay vì đối đầu trực diện, tôi sẽ dùng “nghệ thuật” hòa giải và thấu hiểu để tạo liên minh mới.

Tôi mời bà nội và Vương Lan cùng ngồi lại nói chuyện thẳng thắn.

Bà nội ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý.

Trong cuộc gặp, tôi khéo léo đưa ra những lời nói chân thành:

“Chúng ta đều là người trong một nhà. Nếu cứ mãi giận hờn, gia đình sẽ không còn là gia đình nữa.”

Vương Lan nhìn tôi với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa tò mò.

Tôi tiếp tục:

“Bà nội, con biết bà đã chịu nhiều khó khăn. Con mong bà giúp con và Lan cùng nhau xây dựng lại sự tin tưởng.”

Bà nội gật đầu, ánh mắt mềm mại hơn.

“Được rồi, bà sẽ cố gắng.”

Vương Lan cũng thở dài, dường như cô ta cũng đang mệt mỏi với cuộc chiến dai dẳng này.

Sau cuộc gặp, không khí trong gia đình bớt căng thẳng hẳn.

Tuy nhiên, tôi vẫn giữ cảnh giác.

Một buổi tối, khi đang dạy Tiểu Quân học, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:

“Cẩn thận, cô không phải là người duy nhất biết “chơi”.”

Tôi cười khẩy:

“Ồ, ai muốn chơi thì cứ đến, tôi luôn sẵn sàng!”

Và rồi, mọi thứ trở nên thú vị hơn khi một người đàn ông bí ẩn bước vào cuộc đời tôi.

Anh ta tên là Hàn Minh, một chàng trai có tính cách vừa “ngầu” vừa hài hước, chuyên gia trong việc xử lý những tình huống phức tạp.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu trong một tình huống “oái oăm” không thể ngờ.

Tôi đang vội vã đến lớp dạy học thêm cho Tiểu Quân, thì bất ngờ va phải anh ta trên cầu thang.

Anh ta cười:

“Chào cô, có vẻ như chúng ta đang bắt đầu một câu chuyện hài hước rồi đây.”

Tôi bối rối:

“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Từ đó, chúng tôi dần trở thành “đồng minh” trong cuộc chiến gia đình.

Hàn Minh giúp tôi nhiều trong việc xử lý các tình huống “khó nhằn” với Vương Lan và những người liên quan.

Anh ta luôn nói:

“Cuộc đời này là một sân khấu, cô phải biết diễn sao cho thật xuất sắc.”

Tôi học được từ anh ta cách nhìn nhận mọi chuyện theo hướng tích cực và hài hước hơn.

Dần dần, giữa chúng tôi phát sinh một tình cảm tinh tế, ngọt ngào nhưng cũng đầy những pha “tấu hài” không ai ngờ.

Một ngày nọ, khi tôi và Hàn Minh cùng lên kế hoạch cho “trận đánh” tiếp theo, anh ta nói:

“Yến, cô biết không, cô chính là nữ chính trong câu chuyện của chính mình.”

Tôi mỉm cười:

“Vậy thì cô phải là nữ chính mạnh mẽ nhất.”

Chúng tôi cùng nhau bước vào cuộc hành trình mới – vừa đấu tranh để giành lại hạnh phúc, vừa tận hưởng những phút giây vui nhộn và đầy cảm hứng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.