Sau khi quen biết Hàn Minh, cuộc sống của tôi bỗng dưng thêm phần thú vị và cũng không kém phần hỗn loạn. Anh ta không chỉ là người giúp tôi “đối phó” với Vương Lan mà còn là nguồn năng lượng tích cực khiến tôi cảm thấy cuộc đời này đáng để chiến đấu.
Một buổi sáng, khi đang ngồi nhấm nháp ly cà phê, tôi nhận được cuộc gọi từ Hàn Minh:
“Yến à, có một kế hoạch mới cho ‘cuộc chiến gia đình’ đây. Em chuẩn bị tinh thần chưa?”
Tôi cười khẩy:
“Anh cứ nói đi, nghe cũng thấy hấp dẫn rồi.”
Hàn Minh bí mật kể về một ý tưởng “cáo già” để khiến Vương Lan phải “bó tay” ngay trong cuộc họp gia đình sắp tới.
Kế hoạch là sẽ tổ chức một buổi họp mặt, trong đó sẽ công khai những sự thật “không thể chối cãi” về hành vi của Vương Lan.
Tôi hơi do dự:
“Anh nghĩ mọi người sẽ đồng ý chứ? Nếu không, kế hoạch lại phá sản.”
Hàn Minh nhún vai:
“Đừng lo, tôi đã chuẩn bị ‘bằng chứng’ hết rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Chúng tôi bắt tay vào việc chuẩn bị.
Trước hết, tôi phải thu thập những bằng chứng cụ thể về những hành động “tâm cơ” của Vương Lan, từ việc nói xấu sau lưng đến những lần làm xáo trộn gia đình.
Cùng lúc đó, Hàn Minh tiếp cận những người thân khác trong gia đình, làm “đồng minh” để tăng sức mạnh cho kế hoạch.
Ngày diễn ra cuộc họp, tôi mặc bộ váy đơn giản nhưng sắc sảo, ánh mắt rực lửa.
Hàn Minh đứng bên cạnh, tay cầm một chiếc USB chứa tất cả những bằng chứng cần thiết.
Mọi người ngồi đầy đủ trong phòng khách, không khí trầm lắng đến nghẹt thở.
Bà nội nhìn tôi, ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa tò mò:
“Con có chuyện gì muốn nói?”
Tôi bước lên, giọng đều đặn:
“Dạ, con muốn mọi người cùng nghe một số sự thật về những gì đã xảy ra trong gia đình thời gian qua.”
Tôi bật chiếc USB lên máy chiếu, những tin nhắn, hình ảnh và đoạn ghi âm lần lượt hiện ra trước mắt mọi người.
Vương Lan cứng đờ, mặt đỏ bừng như muốn “bốc cháy”.
Mọi người bắt đầu xôn xao, có người tỏ vẻ ngạc nhiên, người thì thất vọng.
Tôi tiếp tục:
“Tôi không muốn gia đình mình bị chia rẽ vì những lời nói dối và mưu mô.”
Bà nội nhìn tôi, chậm rãi gật đầu:
“Đúng, sự thật phải được phơi bày.”
Vương Lan đứng dậy, giọng run run:
“Yến, em… em không có ý đó…”
Tôi cười nhẹ:
“Cô nghĩ tôi không biết hết sao?”
Cuộc họp kết thúc với việc bà nội yêu cầu Vương Lan phải xin lỗi và thay đổi.
Tôi cảm thấy một phần gánh nặng được cởi bỏ.
Sau cuộc họp, Hàn Minh kéo tôi ra ngoài:
“Hay chưa? Nói thật, tôi cũng hơi hồi hộp đó.”
Tôi cười:
“Anh quả là ‘ông bầu’ tài ba.”
Tuy nhiên, chiến thắng này chỉ là bước đầu tiên.
Vương Lan vẫn chưa chịu buông tha, cô ta bắt đầu âm thầm lập kế hoạch phản công.
Một lần, tôi phát hiện cô ta cố tình gây hiểu lầm với mẹ tôi về chuyện tôi “bóc mẽ” cô ta”.
Tôi quyết định phải hành động nhanh chóng.
Hàn Minh và tôi bắt đầu thiết lập một hệ thống “bảo vệ” tinh thần cho gia đình.
Chúng tôi tổ chức những buổi trò chuyện, gặp gỡ thân mật để làm dịu đi những căng thẳng còn sót lại.
Tôi còn tận dụng cơ hội dạy Tiểu Quân những bài học về lòng bao dung và sự trung thực.
Nhìn thấy Tiểu Quân ngày càng trưởng thành, tôi không khỏi cảm thấy ấm lòng.
Một ngày nọ, khi đang dạy học, Tiểu Quân bỗng nói:
“Cô ơi, con cảm thấy mọi chuyện đang tốt lên rồi.”
Tôi mỉm cười:
“Đúng rồi, con trai à, chỉ cần ta kiên trì, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
Câu nói đó khiến tôi thêm tin tưởng vào con đường mình đang đi.
Tuy nhiên, tôi cũng không quên giữ cho mình sự hài hước và lạc quan.
Trong một lần bị Vương Lan “dằn mặt” trước mặt mọi người, tôi chỉ cười:
“Cô Lan, lần sau cô thử cách nói nhẹ nhàng hơn xem sao.”
Vương Lan đỏ mặt, không nói được gì, còn mọi người xung quanh thì cười rộ.
Tôi biết, đôi khi, sự hài hước chính là vũ khí lợi hại nhất.
Cuộc sống dù nhiều sóng gió, nhưng khi có người bạn đồng hành như Hàn Minh, tôi cảm thấy mình không đơn độc.
Anh ta luôn bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ và mang lại tiếng cười trong những lúc khó khăn nhất.
Tôi tự nhủ:
“Dù chuyện gì xảy ra, mình sẽ không gục ngã. Cuộc đời còn dài, và mình sẽ sống thật vui.”