Sáng hôm sau, An Chi thức dậy trong căn phòng lạnh lẽo. Dương Khải đã đi làm từ rất sớm, chỉ để lại sự trống trải và một tấm thẻ nhân viên nằm trên gối cô.
An Chi biết, cô không được phép lãng phí thời gian. Bước đầu tiên để thoát khỏi lồng giam này là phải có được chỗ đứng. Cô thay bộ váy công sở kín đáo, trang điểm nhẹ nhàng, và lái chiếc xe Khải sắp xếp riêng cho cô đến Tập đoàn Dương Thị.
Văn phòng thiết kế của Dương Thị là một không gian mở sang trọng. Tuy nhiên, sự xuất hiện của cô lập tức gây ra những lời xì xào, bàn tán. Cô không còn là nhà thiết kế An Chi, mà là "người phụ nữ thay thế của Tổng tài."
"Nhìn đi, cô ta giống Hạ Vy đến kinh ngạc," một nữ đồng nghiệp thì thầm.
"Giống thì sao? Cũng chỉ là đồ thay thế tạm thời. Tổng tài Dương nổi tiếng cuồng si Hạ Vy thế nào cơ mà. Chắc chắn cô ta không thể trụ được lâu."
An Chi lờ đi những lời ác ý, đi thẳng đến bàn làm việc. Cô biết, cách duy nhất để bịt miệng những người này là dùng tài năng. Cô lao vào công việc, cố gắng hết sức để chứng minh giá trị của mình không nằm ở chiếc nốt ruồi dưới mắt hay sự tương đồng về ngoại hình.
Tuy nhiên, mọi thứ đều bị kiểm soát. Khải gửi một danh sách dài các quy tắc làm việc cho cô:
Không tiếp xúc quá gần với bất kỳ đồng nghiệp nam nào.
Phải về biệt thự trước 8 giờ tối.
Nghiêm cấm hỏi về quá khứ của Hạ Vy.
Điều cuối cùng khiến An Chi càng thêm tò mò. Khải càng cấm, cô càng muốn tìm hiểu. Sự thật về Hạ Vy chính là chìa khóa để cô phá vỡ sự trói buộc, vì nó là nguyên nhân sâu xa của bản hợp đồng này.
Buổi tối hôm đó, Dương Khải có chuyến công tác gấp. An Chi biết đây là cơ hội duy nhất.
Trở về biệt thự, cô gửi tin nhắn cho Khải: "Anh đi công tác. Tôi cần làm thêm giờ tại phòng thiết kế của biệt thự." Anh chỉ trả lời bằng một chữ "Ừ."
Khoảng nửa đêm, khi mọi người giúp việc đã đi ngủ, An Chi lén lút đi tìm. Căn phòng cấm nằm ở tầng hai, đối diện với thư viện cá nhân của Khải. Căn phòng này luôn bị khóa và được bảo vệ bằng mật mã cao cấp.
Khải đã nói với cô rằng: "Đừng bao giờ bước vào đó. Đó là ranh giới cuối cùng của tôi."
An Chi dùng mưu mẹo. Cô nhớ lại lần Khải nhập mật mã khi say rượu. Cô thử bấm ba lần: Ngày sinh nhật của Hạ Vy. Tút... tút... tút... Sai.
Cô hít sâu. Lần thứ tư, cô bấm: Ngày giỗ của Hạ Vy. Tút... tút... Cạch. Cửa mở.
Ánh sáng vàng yếu ớt từ hành lang hắt vào, rọi lên căn phòng được bảo quản như một lăng mộ. Mọi thứ bên trong đều thuộc về Hạ Vy. Những chiếc váy dạ hội đắt tiền, những đôi giày cao gót, và một tủ kính lớn chứa đầy những chiếc vương miện và giải thưởng. Căn phòng không chỉ lưu giữ kỷ vật, mà còn lưu giữ linh hồn của một người đã chết.
An Chi đi dạo quanh căn phòng. Cô không cảm thấy ghen tị, chỉ thấy tội nghiệp. Hạ Vy dường như là một cô gái hoàn hảo.
Cô tiến đến bàn làm việc bằng gỗ mun. Trên đó là cuốn sổ da thuộc, có vẻ là nhật ký cá nhân của Hạ Vy. An Chi đưa tay chạm vào, cảm giác tội lỗi lẫn tò mò giằng xé.
Cô lật vài trang, nơi ghi những dòng chữ cuối cùng trước khi Hạ Vy gặp tai nạn. Chúng không hề lãng mạn hay bi thương, mà đầy căng thẳng:
"... Anh ấy quá kiểm soát. Mình không thể thở được. Mình đã nói với T. rằng mình sẽ bỏ đi. Nhưng mình sợ. Dương Khải sẽ không bao giờ để mình yên..."
An Chi dừng lại. T.? Tình nhân bí mật? Và Hạ Vy không chết vì tai nạn, mà là bỏ trốn? Điều này hoàn toàn khác với những gì giới truyền thông đưa tin.
Cô nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. Cô thấy một tấm ảnh bị rách ở góc. Đó là Hạ Vy và Khải, chụp khi còn trẻ. Khải cười rất tươi, nhưng An Chi chú ý đến điều khác: Khải đang đeo một chiếc vòng tay khác. Một chiếc vòng tay bình thường, không phải chiếc vòng tay kim cương mà anh ta luôn đeo bây giờ.
Trước khi An Chi có thể đào sâu hơn, một âm thanh vang lên. Tiếng động cơ xe hơi. Dương Khải đã trở về!
Trái tim An Chi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vội vã đặt cuốn sổ lại chỗ cũ, cố gắng đóng cửa nhưng đã quá muộn. Tiếng bước chân mạnh mẽ, dứt khoát của Khải đã vang lên trên cầu thang.
An Chi ẩn mình sau chiếc rèm nhung dày cộp.
Cửa phòng bật mở. Dương Khải đứng ở đó, áo khoác ngoài đã cởi, trên tay cầm điện thoại. Anh ta nhìn quanh, ánh mắt sắc như đại bàng.
"Tôi biết cô đang ở đây, An Chi. Cô đã phạm quy."
An Chi không dám nhúc nhích. Anh ta bước vào, không bật đèn, khiến bóng dáng càng thêm cao lớn, đáng sợ. Anh ta ngửi thấy mùi hương lạ, mùi nước hoa nhẹ nhàng của An Chi lẫn trong mùi trầm hương của Hạ Vy.
"Phòng này là nơi thiêng liêng. Cô không được phép làm ô uế nó bằng sự tò mò rẻ tiền của cô," Khải gằn giọng, giọng nói đầy sự phẫn nộ bị kìm nén.
Anh ta xé toang tấm rèm, lôi An Chi ra ngoài.
"Tôi... Tôi chỉ muốn xem... nơi Vy đã sống," cô lắp bắp.
"Dối trá!" Khải đẩy cô mạnh vào tủ kính chứa giải thưởng của Hạ Vy. Keng! Tiếng thủy tinh rung lên. "Cô muốn tìm kiếm lỗ hổng của tôi, đúng không? Muốn tìm ra lý do để thoát khỏi hợp đồng này?"
"Không phải!"
"Cô đã ký tên! Cô đã đồng ý với mọi điều khoản, bao gồm cả sự phục tùng tuyệt đối!" Khải tức giận, kéo mạnh tay áo cô, làm lộ ra một vết thâm tím còn sót lại từ đêm qua. "Hợp đồng là sự trói buộc. Không ai được phép phá vỡ."
Khải ôm lấy cô, không phải bằng tình yêu mà bằng sự giận dữ. Anh ta đặt cô lên bàn làm việc. Giấy tờ, sổ sách của Hạ Vy bị xô lệch.
"Cô thích cảm giác bị kiểm soát? Tôi sẽ cho cô cảm nhận nó, ngay tại nơi mà cô đã vi phạm quy tắc!"
Anh ta xé chiếc áo sơ mi của cô, từng nút áo bay tung tóe. Cảnh H+ diễn ra ngay trên bàn làm việc của Hạ Vy, trong căn phòng cấm kỵ. Khải thô bạo, nhanh chóng, không hề có màn dạo đầu. Sự chiếm hữu của anh ta trong đêm nay không phải là dục vọng, mà là hình phạt.
"Nhìn vào mắt tôi!" Khải ra lệnh, buộc cô phải mở mắt. "Cô chỉ có thể nhìn thấy tôi! Cô chỉ thuộc về tôi! Cơ thể cô chỉ được phép phản ứng với tôi!"
Anh ta dùng sự đau đớn và khoái cảm cưỡng ép để lấn át sự phản kháng của cô. An Chi nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy ngược. Cô cảm thấy mình như một con thú bị dồn vào góc, bị chủ nhân đánh đập để dạy dỗ.
Trong lúc cao trào, Khải cúi xuống, thì thầm vào tai cô, bằng một giọng nói khàn đặc và nguy hiểm:
"Đây là ranh giới. Cô bước qua nó, tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã tồn tại, An Chi."
Anh ta kết thúc, nhưng không hề rời đi. Anh ta giữ chặt lấy cô, cơ thể trần truồng của họ dán chặt vào nhau giữa đống giấy tờ lộn xộn. Sự trừng phạt kết thúc bằng sự kiểm soát.
"Ngủ. Ngay tại đây," Khải ra lệnh.
An Chi nằm đó, run rẩy. Cô biết mình đã bị đánh bại đêm nay, nhưng cô cũng đã tìm thấy manh mối: T. và chiếc vòng tay.
Sự trói buộc này không phải vì tình yêu. Mà vì một bí mật.
Cô nhắm mắt lại. Dù cơ thể bị tra tấn, tinh thần cô lại càng kiên cường hơn. Cô đã tìm ra điểm yếu của Khải. Cô sẽ không dừng lại cho đến khi biết được sự thật, và khi đó, cô sẽ dùng chính sự thật đó để phá vỡ mọi quy tắc.