Sáng hôm sau, An Chi thức dậy trên bàn làm việc lạnh lẽo. Dương Khải đã đi, nhưng đã để lại một bộ quần áo sạch sẽ và một chiếc hộp nhung màu xanh thẫm.
Mở hộp, cô thấy một chiếc vòng tay kim cương đắt giá – chính là chiếc vòng tay Khải luôn đeo trên tay phải. Kèm theo là một tin nhắn ngắn: “Mặc đồ. Đến phòng thiết kế chính.”
An Chi biết, đây là một sự trừng phạt tinh tế. Anh ta không chỉ muốn cô phục tùng, mà còn muốn cô phải nhập vai hoàn hảo.
Cô đến phòng thiết kế, nơi Giám đốc Sáng tạo, bà Hứa, đang đợi. Bà Hứa là người đã làm việc lâu năm với Hạ Vy, và ánh mắt bà dành cho An Chi đầy vẻ đánh giá.
"Cô An Chi," bà Hứa lạnh nhạt. "Nhiệm vụ đầu tiên của cô là hoàn thành chiếc váy đính hôn dở dang của cô Hạ Vy."
An Chi nhìn vào ma-nơ-canh. Chiếc váy ren trắng tinh xảo, nhưng còn thiếu phần eo và đuôi váy. Nó như một lời nhắc nhở đau đớn về cái chết của Hạ Vy và sự giả mạo của cô.
"Tôi sẽ hoàn thành nó," An Chi nói dứt khoát. "Nhưng tôi muốn thêm chi tiết riêng. Để nó phù hợp với cá tính của người mặc."
Bà Hứa nhướn mày: "Cô không phải người mặc chính. Cô chỉ là người hoàn thành. Mọi thứ phải giữ nguyên ý tưởng ban đầu của Vy."
An Chi hiểu. Cô phải thiết kế, nhưng không được phép có cái tôi cá nhân. Cô kiên nhẫn làm việc suốt cả ngày. Cô nghiên cứu các bản phác thảo cũ của Hạ Vy. Một sự thật hiện ra: Hạ Vy không có hứng thú với chiếc váy này, những nét vẽ của cô ấy rất hời hợt, chỉ tập trung vào sự lộng lẫy hão huyền.
Tối đó, Dương Khải bất ngờ xuất hiện. Anh ta không nói gì, chỉ đứng nhìn An Chi say mê với công việc.
"Tối nay," Khải nói, giọng nói vẫn lạnh như băng, "cô sẽ đi dự tiệc từ thiện cùng tôi. Mặc chiếc váy tôi đã chuẩn bị."
An Chi biết đó là bộ váy Hạ Vy từng mặc. Cô không phản đối, vì cô là thế thân.
Tại bữa tiệc, An Chi cố gắng giữ vẻ mặt thanh lịch, điềm tĩnh. Khải nắm tay cô, không phải vì yêu mà vì kiểm soát. Bàn tay anh ta siết chặt, như nhắc nhở cô phải giữ vai diễn.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Họ không nhìn An Chi, họ nhìn bóng dáng Hạ Vy trở về.
"Dương tổng, lâu lắm rồi không thấy anh đưa Phu nhân đi dự tiệc. Trông cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào," một đối tác kinh doanh nói, nhầm lẫn cô với Hạ Vy.
Khải chỉ cười nhạt. "Cô ấy luôn hoàn hảo."
Trong lúc đó, An Chi gặp một người đàn ông lạ mặt. Lục Phong – Tổng Giám đốc Tập đoàn đối thủ, người được đồn đoán là đối thủ không đội trời chung của Khải.
"Cô An Chi, hay tôi nên gọi là cô Hạ Vy?" Lục Phong lịch thiệp đưa ly rượu vang, nhưng ánh mắt anh ta đầy ẩn ý. "Tôi biết cô không phải người cô ấy, nhưng cô khiến người ta nhầm lẫn quá."
"Sự nhầm lẫn đôi khi lại là một lợi thế," An Chi đáp, giữ nụ cười xã giao.
Lục Phong tiến lại gần hơn, thì thầm: "Cô có một đôi mắt khác Vy. Đôi mắt có lửa. Đừng để nó bị dập tắt bởi Tổng tài Dương. Anh ta chỉ yêu sự kiểm soát."
An Chi rùng mình. Lục Phong là người đầu tiên nhìn thấy sự khác biệt của cô, chứ không phải sự tương đồng.
Dương Khải nhanh chóng can thiệp, kéo An Chi đi. "Em không được nói chuyện với anh ta. Anh ta là kẻ thù của anh."
"Anh ta chỉ hỏi han xã giao," An Chi đáp.
"Không có xã giao với loại người đó," Khải gằn giọng. "Nhớ vị trí của em, An Chi. Em đang là vợ anh. Không được phép thân mật với người đàn ông khác."
Sự ghen tuông của Khải không xuất phát từ tình yêu, mà từ sự chiếm hữu lãnh thổ.
Đêm đó, trở về biệt thự. Cơn thịnh nộ bị đè nén của Khải bùng phát.
Anh ta đẩy An Chi vào phòng tắm. Chiếc váy dạ hội đắt tiền bị anh ta xé toạc, vứt xuống sàn.
"Em thích cái cảm giác được người khác chú ý?" Khải tức giận. "Thích cái ánh mắt thăm dò của Lục Phong?"
"Tôi không có ý gì khác. Tôi đang hoàn thành vai trò của mình," An Chi nói.
"Vai trò của em là của tôi, từ đầu đến chân!"
Khải không hôn cô. Anh ta dùng cơ thể mình để áp đặt, để trừng phạt sự "ngoan cố" của cô. Anh ta đẩy cô vào bức tường lát đá cẩm thạch lạnh ngắt. Cảnh H+ diễn ra đầy căng thẳng, là sự chứng minh quyền sở hữu, không phải sự hòa hợp.
Anh ta cắn nhẹ lên vai cô, để lại một vết hằn đỏ. "Anh đã nói rồi, anh sẽ đánh dấu em. Từ giờ, đó là dấu ấn của riêng anh. Bất cứ ai chạm vào, sẽ phải trả giá."
An Chi đau đớn, nhưng cô không khóc. Cô nắm chặt tay, chịu đựng.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Khải bỗng nhiên buông cô ra, ánh mắt anh ta trở nên trống rỗng. Anh ta đi đến tủ quần áo, lấy ra chiếc váy cưới dở dang.
"Mặc nó," anh ta ra lệnh, giọng nói khàn đặc.
"Chiếc váy đính hôn?"
"Mặc nó!"
An Chi bước ra khỏi phòng tắm, khoác lên mình chiếc váy ren trắng tinh khiết đang dang dở. Cô đứng giữa căn phòng, chiếc váy lộng lẫy nhưng lại thiếu đi sự hoàn thiện. Nó như một lời nguyền, một chiếc còng tay vô hình.
Khải nhìn cô, ánh mắt anh ta dán chặt vào khuôn mặt cô. Vẻ mặt anh ta thay đổi. Giờ đây, anh ta không nhìn thấy An Chi, mà hoàn toàn chìm đắm trong ảo ảnh về Hạ Vy.
"Vy..." Khải thì thầm, giọng nói đầy đau đớn và hối hận.
Anh ta tiến lại gần, lần này, cử chỉ của anh ta thay đổi hoàn toàn. Anh ta ôm lấy An Chi, nhẹ nhàng, sợ hãi. Cảnh H+ tiếp theo diễn ra một cách hoàn toàn khác: mãn nhãn nhưng đầy tâm lý phức tạp.
Khải hôn lên mọi vết thương, mọi dấu ấn anh ta vừa tạo ra, như muốn xoa dịu chúng. Anh ta làm tình với cô bằng sự dịu dàng, như đang làm tình với linh hồn đã mất.
"Anh xin lỗi... anh phải làm thế... anh phải hoàn thành lời hứa," Khải thì thầm giữa hơi thở dồn dập, nước mắt An Chi ướt đẫm vai anh.
An Chi nhận ra, Khải không phải là kẻ vô cảm. Anh ta là một người đàn ông bị ám ảnh bởi quá khứ và bị ràng buộc bởi một lời thề. Anh ta đang dùng cơ thể cô để chữa lành vết thương của chính mình, trong khi khiến cô bị tổn thương.
Trong cơn mê man của dục vọng và sự nhập vai, An Chi chạm vào vết sẹo bí ẩn trên vai Khải. Chiếc vòng tay kim cương cô được tặng nằm trên đầu giường, ánh lên lạnh lẽo.
Lời nguyền này... mình phải phá vỡ nó.
An Chi biết, cô phải tìm hiểu sâu hơn về lời hứa và sự ám ảnh của Khải. Sự thật nằm ở vết sẹo kia, và ở chiếc vòng tay anh ta từng đeo.