Sáng hôm sau, Biệt thự Bích Hải chìm trong sự im lặng nặng nề. An Chi tỉnh dậy, bên cạnh cô, Dương Khải vẫn còn say ngủ. Đây là lần đầu tiên anh ta không rời đi ngay lập tức. Anh ta nằm nghiêng, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây lại lộ rõ vẻ mệt mỏi và kiệt sức.
Tóc anh ta rũ xuống trán, che đi một nửa khuôn mặt, nhưng An Chi có thể nhìn thấy rõ vết sẹo ẩn dưới vai trái. Đó là một vết sẹo dài, mờ, không phải do phẫu thuật, mà giống như một vết thương cũ từ lâu.
An Chi nhớ lại đêm qua, khi Khải gọi tên Hạ Vy và nói về "lời hứa" phải hoàn thành. Cô biết, chìa khóa để giải thoát cho cả hai không phải là sự phản kháng dữ dội, mà là sự mềm mỏng thâm nhập.
Cô nhẹ nhàng trườn tới, hơi thở ấm áp phả vào vai anh. Cô đưa tay, chạm nhẹ vào vết sẹo. Khải rên khẽ, không phải vì đau, mà vì sự kích thích bất ngờ.
An Chi dùng ngón tay di chuyển dọc theo vết sẹo, nhẹ nhàng và chậm rãi. Cảm giác H+ nhẹ nhàng và mê man lan tỏa. Khải không hề tỉnh dậy, nhưng cơ thể anh ta phản ứng với sự chạm nhẹ của cô. Anh ta vô thức ôm chặt lấy cô, kéo cô vào lòng, tựa đầu vào hõm vai cô.
“Đừng đi…” Khải lẩm bẩm trong cơn mê man, nhưng lần này, anh ta không gọi tên Hạ Vy.
An Chi cố gắng ghi nhớ cảm giác, độ sâu và hình dáng của vết sẹo đó. Cô cảm nhận được Khải đang buông lỏng phòng vệ. Lợi dụng thời cơ, cô nhẹ nhàng gỡ chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay anh. Cô so sánh nó với chiếc vòng tay cũ trong bức ảnh. Hai chiếc hoàn toàn khác nhau. Chiếc vòng tay Khải đang đeo chỉ là một món đồ trang sức xa xỉ, còn chiếc vòng cũ mới là dấu hiệu của quá khứ.
Cô đứng dậy, lặng lẽ khoác áo choàng tắm. Cô quyết định đi tìm Quản gia Lưu.
Quản gia Lưu đang sắp xếp hoa trong phòng khách. Khi thấy An Chi, ông ta chỉ cúi chào xã giao.
"Quản gia Lưu," An Chi hỏi, "Chiếc vòng tay kim cương mà Tổng tài Dương đang đeo có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
"Thưa phu nhân, đó là món quà anh ấy tự thưởng cho mình sau một hợp đồng lớn cách đây ba năm. Không có gì đặc biệt," Quản gia Lưu trả lời máy móc.
"Vậy còn chiếc vòng bạc anh ấy từng đeo khi còn trẻ?" An Chi đưa ra bức ảnh cũ của Khải và Hạ Vy cô tìm thấy.
Quản gia Lưu thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Tôi không rõ, phu nhân. Có thể là một món đồ đã bị thất lạc."
Sự né tránh của ông ta đã xác nhận nghi ngờ của An Chi. Chiếc vòng bạc kia, cùng với vết sẹo trên vai Khải, chính là điểm mấu chốt.
Trở lại phòng, Khải đã tỉnh. Anh ta đang ngồi trên giường, vẻ mặt lạnh lùng đã trở lại.
"Cô đi đâu?" Khải hỏi, giọng nói đầy sự kiểm soát.
"Xuống bếp pha cà phê cho anh," An Chi nói dối không chớp mắt. Cô đặt chiếc vòng kim cương trở lại bàn.
Khải nhìn cô, ánh mắt dò xét. "Hợp đồng của chúng ta không bao gồm việc pha cà phê. Nhưng... được rồi."
Anh ta mặc áo choàng, đi vào phòng thay đồ. An Chi biết mình cần phải lắng nghe. Cô đứng gần cánh cửa.
Khải đang gọi điện. Giọng nói của anh ta trầm xuống, đầy sự căng thẳng.
"... Tôi đã nói, không ai được phép biết. Lời hứa tôi đã lập với cô ấy, tôi sẽ giữ. Việc tôi cưới An Chi chỉ là cách để giữ cho mọi thứ yên ổn. Cô ấy không liên quan..."
"Nhưng những tài liệu kia, ông có chắc chắn nó sẽ không bị lộ ra không? Nếu cô ấy biết, mọi chuyện sẽ sụp đổ. Tôi không thể để bất cứ ai làm tổn thương thứ Vy yêu mến thêm lần nữa."
An Chi hoàn toàn chấn động. Lời hứa là bảo vệ "thứ Vy yêu mến." Đó không phải là Khải yêu Vy, mà là Khải có nghĩa vụ bảo vệ một điều gì đó thuộc về Vy. Và điều gì đó này, có thể liên quan đến cả tập đoàn Dương Thị.
Rầm!
Dương Khải mở cửa bước ra, bắt gặp An Chi đang đứng sát cửa phòng thay đồ. Anh ta biết cô đã nghe lén.
Ánh mắt Khải bốc lên lửa giận. Anh ta đẩy cô vào góc phòng, áp sát cô vào tường.
"Cô đã quên quy tắc thứ mấy rồi, An Chi?" Khải gầm gừ. "Sự tò mò của cô đang làm hỏng mọi thứ."
"Tôi chỉ đi ngang qua," An Chi chống chế, nhưng cô biết mình không thể che giấu được nữa.
"Dối trá!" Khải xé toạc áo choàng tắm của cô.
Cảnh H+ lần này là sự giận dữ của Khải, nhưng lại đầy yếu tố giằng xé tâm lý. Anh ta muốn trừng phạt, nhưng lại bị sự gần gũi của cô lôi cuốn.
Khải nắm lấy tóc cô, kéo nhẹ, buộc cô ngước nhìn anh. Anh ta hôn cô một cách mạnh bạo, vừa trừng phạt vừa là sự bộc lộ dục vọng bị kìm nén.
"Tôi không muốn dùng bạo lực, An Chi. Nhưng cô ép tôi," Khải thì thầm, giọng nói khàn khàn. "Cô phải biết, giới hạn của cô là giường của tôi, và quyền lực của tôi là tuyệt đối."
Trong cơn nóng giận, Khải dùng những lời lẽ cay độc nhất để hạ thấp cô. Nhưng An Chi không còn đau đớn. Cô biết Khải đang dùng sự tức giận để che giấu nỗi sợ hãi khi bí mật bị bại lộ.
Cô quyết định làm một điều liều lĩnh. Cô đưa tay lên, lần nữa chạm vào vết sẹo trên vai anh ta, nhưng lần này, cô dùng móng tay cào nhẹ.
Khải cứng người lại. Cơn giận biến mất, thay vào đó là sự đau đớn và cả sự kích thích bất ngờ. Anh ta rên lên, buông lỏng sự kiểm soát.
An Chi nhân cơ hội đó, thì thầm vào tai anh, giọng nói đầy quyền lực:
"Anh Khải. Anh chỉ cần nói cho tôi biết, 'thứ Vy yêu mến' đó là gì. Tôi sẽ giữ bí mật. Còn nếu không... tôi sẽ không còn là thế thân ngoan ngoãn của anh nữa."
Lần đầu tiên, An Chi uy hiếp anh ta. Khải nhìn cô, trong mắt anh ta không còn là sự giận dữ, mà là sự bối rối và kinh ngạc. Anh ta không thể ngờ, cô gái thế thân lại dám thách thức anh ta bằng chính điểm yếu của anh ta.
Dục vọng cuồng nhiệt kết thúc, Khải lùi lại, nhìn An Chi như thể cô là một con quái vật.
"Cô đang tự đào hố chôn mình, An Chi," Khải cảnh cáo.
Nhưng An Chi đã thắng một phần. Cô đã khiến Khải phải sợ hãi và thay đổi cách nhìn về cô. Cô bước lại gần Khải, không hề sợ hãi.
"Nếu tôi là thế thân, tôi có quyền biết sự thật về chính chủ," An Chi nói. "Nếu không, tôi sẽ không thể làm tròn hợp đồng."
Khải im lặng. Anh ta nhận ra, An Chi không hề giống Hạ Vy. Cô nguy hiểm hơn nhiều, bởi cô có trí tuệ và sự thách thức.
"Tối nay, chúng ta đi công tác ở Ma Cao," Khải nói, thay vì trả lời câu hỏi của cô. "Sẵn sàng lên máy bay riêng vào lúc sáu giờ tối. Và hãy nhớ, cô không được phép hỏi thêm bất kỳ điều gì về Hạ Vy nữa."
An Chi biết Khải đang cố gắng chuyển hướng, nhưng cô hài lòng. Ma Cao là một cơ hội lớn để cô độc lập điều tra và thoát khỏi sự kiểm soát của Quản gia Lưu.