Sáu giờ tối, An Chi và Dương Khải có mặt tại sân bay quốc tế. Họ bước lên chiếc máy bay riêng Gulfstream G650 của Tập đoàn Dương Thị. Khải không hề nói với cô về mục đích chuyến đi, ngoài việc đây là một cuộc họp kín về thương vụ đá quý trị giá hàng triệu đô.
An Chi mặc bộ đồ công sở cao cấp, tóc búi cao gọn gàng. Cô không muốn mình giống một cô tình nhân đi du lịch, mà là một cộng sự đáng tin cậy.
Phòng khách trên máy bay được thiết kế như một căn hộ thu nhỏ, sang trọng và tiện nghi. Khải ngồi ở bàn làm việc, xử lý tài liệu. An Chi ngồi đối diện, giả vờ xem tạp chí nhưng thực chất đang quan sát mọi hành động của anh ta.
Máy bay cất cánh. An Chi vốn dĩ không quen với việc di chuyển bằng máy bay cá nhân, nên cô nhanh chóng cảm thấy khó chịu. Cô bị say máy bay. Mặt cô tái đi, trán lấm tấm mồ hôi.
Khải ngước lên, nhận thấy sự khác thường của cô. Anh ta đặt tài liệu xuống, ánh mắt có chút thay đổi, không còn lạnh lùng mà là một sự quan sát sắc bén.
"Say xe?" Khải hỏi cộc lốc.
An Chi gật đầu, cô không muốn thừa nhận sự yếu đuối của mình, nhưng cơ thể phản bội cô. Cô đưa tay bám chặt lấy ghế.
Khải không nói gì thêm. Anh ta đứng dậy, đi vào bếp nhỏ và trở ra với một cốc nước lọc và hai viên thuốc màu trắng. Anh ta đặt cốc nước trước mặt cô.
"Uống đi. Thuốc chống say."
An Chi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Khải bộc lộ sự quan tâm nhỏ nhặt như vậy. Nó khiến trái tim cô ấm lên một chút, nhưng cô nhanh chóng dập tắt. Có thể anh ta chỉ không muốn cô làm hỏng chuyến đi.
Cô uống thuốc. Khải không rời đi, mà dùng tay áp vào trán cô.
"Hơi sốt," anh ta thì thầm, giọng nói trầm lắng hơn. "Cô không thể bị bệnh. Cô có cuộc họp vào ngày mai."
Sau đó, anh ta quay lại ghế, lấy một chiếc chăn cashmere màu xám, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
"Ngủ một lát đi," anh ta nói. "Khi đến nơi, tôi cần cô tỉnh táo."
An Chi cảm thấy bối rối. Cô chưa từng trải qua sự chăm sóc này từ anh ta. Nó vừa là sự quan tâm, lại vừa là một mệnh lệnh. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tận hưởng cảm giác ấm áp hiếm hoi này.
Khoảng hai giờ sau, An Chi tỉnh giấc. Cảm giác say xe đã giảm bớt. Cô nhìn thấy Khải đang làm việc. Anh ta tháo cúc áo sơ mi trên cùng, lộ ra hõm cổ mạnh mẽ.
Trong khoảnh khắc đó, An Chi cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Cô muốn phá vỡ lớp vỏ bọc lạnh lùng của anh ta, muốn khiến anh ta bộc lộ cảm xúc thật, không phải vì Hạ Vy, mà vì cô.
Cô ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống, để lộ vai trần.
"Cảm ơn anh," cô nói, giọng nói khàn khàn sau giấc ngủ.
Khải nhìn cô. Ánh mắt anh ta dán chặt vào vai cô, rồi di chuyển xuống chiếc váy công sở đã hơi xộc xệch. Sự yếu đuối và gợi cảm sau giấc ngủ của cô đã kích thích anh ta.
Anh ta đứng dậy, đi về phía cô, không nói một lời. Sự thay đổi trong ánh mắt anh ta đã báo trước điều sắp xảy ra. Đây không phải là sự chiếm đoạt đầy giận dữ như lần trước, mà là sự thống trị cuồng nhiệt.
"Cô đã hồi phục rồi," Khải nói, giọng nói đầy ẩn ý. "Giờ là lúc hoàn thành nghĩa vụ."
Anh ta bế cô lên, đi thẳng vào cabin riêng của máy bay. Không gian kín đáo và sang trọng này càng làm tăng thêm sự kịch tính.
Khải đặt cô lên chiếc giường nhỏ hẹp trong cabin. Cảnh H+ diễn ra đầy táo bạo, thể hiện sự kiểm soát tuyệt đối của Khải trong không gian tuyệt đối.
"Đây là lãnh thổ của tôi," Khải thì thầm bên tai cô, khi anh ta dùng tay cởi từng cúc áo của cô. "Trên mặt đất, cô có thể cố gắng kháng cự. Nhưng trên không trung này, chỉ có tôi là luật lệ."
Khải sử dụng sự mạnh mẽ của mình để kiểm soát cô. Mọi tiếng rên rỉ, mọi hơi thở dồn dập của cô đều bị anh ta hấp thụ. Chiếc máy bay rung nhẹ, tạo ra một cảm giác mạo hiểm và kích thích.
Anh ta hôn cô, không còn là sự trừng phạt, mà là một sự bộc lộ quyền lực. Anh ta muốn chứng minh, dù cô có tài năng đến đâu, có mưu trí đến đâu, thì trong khoảnh khắc này, cô vẫn hoàn toàn thuộc về anh ta.
"Tôi cho cô tiền, cho cô danh phận, và cô cho tôi sự phục tùng tuyệt đối," Khải nghiến răng, nói từng chữ dứt khoát.
An Chi không thể kháng cự. Cô bị cuốn vào cơn bão dục vọng mà Khải tạo ra. Nhưng trong lúc đó, cô cố gắng ghim chặt mọi chi tiết vào trí nhớ. Cô muốn biến mọi khoảnh khắc chiếm hữu này thành kinh nghiệm để phản công.
Cô đưa tay lên, nắm chặt ga trải giường, và đáp lại nụ hôn của anh ta bằng sự dữ dội hơn, không phải bằng tình yêu mà bằng sự thách thức. Cô muốn nói với anh ta: "Anh chiếm hữu tôi, nhưng tôi đang học cách chiếm hữu ngược lại anh."
Sự đáp trả đầy kịch tính của cô khiến Khải bất ngờ. Anh ta dừng lại một chút, nhìn vào mắt cô, như đang tìm kiếm một bóng hình nào đó, nhưng anh ta chỉ thấy sự kiêu hãnh và sự bất khuất của An Chi.
Sau đó, anh ta tiếp tục, mạnh mẽ hơn, như muốn dập tắt ngọn lửa trong mắt cô.
Khi mọi chuyện kết thúc, Khải ôm cô thật chặt. Không gian trên cao, sự rung lắc của máy bay, khiến anh ta trở nên yếu đuối hơn.
"Đừng rời khỏi tầm mắt của tôi," Khải thở dốc. "Tuyệt đối không được."
An Chi gật đầu. Cô biết, cô đã thành công bước thêm một bước. Cô đã khiến Khải bộc lộ sự quan tâm (dù là sự kiểm soát) và đã khiến anh ta phải thừa nhận sự khác biệt của cô.
Cô thò tay vào túi áo choàng của Khải, lấy ra chiếc khăn tay có thêu chữ cái đầu của anh ta. Cô sẽ dùng chiếc khăn này để nhắc nhở mình: Anh là lãnh thổ, và tôi sẽ chiếm đóng nó.