Ma Cao rực rỡ dưới ánh đèn. An Chi và Dương Khải lưu trú tại một trong những khách sạn sang trọng nhất. Cuộc họp kinh doanh diễn ra vào sáng sớm, và Khải đã bất ngờ cho phép An Chi tham dự.
Trong phòng họp, An Chi không nói nhiều, nhưng cô đã tinh tế ghi chép và đưa ra một vài phân tích sắc bén về đối tác. Cô không chỉ là một khuôn mặt đẹp, mà còn là một bộ óc thông minh. Dương Khải, dù không bộc lộ ra ngoài, đã hài lòng với sự thể hiện của cô.
Sau cuộc họp, khi An Chi đang định quay về phòng nghỉ, Khải kéo cô lại.
"Chúng ta sẽ gặp bà nội," Khải nói, giọng nói trở nên trịnh trọng hơn hẳn. "Bà là người giám hộ về mặt tinh thần của Vy. Bà đã ở Ma Cao suốt hai tuần. Em phải cư xử thật hoàn hảo."
An Chi hiểu. Đây là bài kiểm tra khó khăn nhất. Bà nội của Khải, được mệnh danh là "Nữ Hoàng Độc Tài" của gia tộc Dương Thị, là người cực kỳ yêu thương Hạ Vy.
Họ gặp nhau tại phòng trà riêng của khách sạn. Bà nội Dương mặc bộ sườn xám lụa đen thêu chỉ vàng, ngồi thẳng lưng, toát lên khí chất quyền quý nhưng cũng đầy nghiêm khắc.
Khi An Chi bước vào, Bà nội Dương không hề cười. Bà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lẽo và đầy dò xét.
"Con bé này," Bà nội lên tiếng, giọng nói tuy già nhưng đầy uy lực. "Thật không thể tin được. Giống Vy đến vậy."
An Chi cúi chào: "Cháu chào bà nội. Cháu là An Chi."
"An Chi?" Bà nội nhấp một ngụm trà, đôi mắt liếc nhìn Khải. "Thằng Khải, con đã tìm một bản sao quá hoàn hảo. Nhưng con bé à, cháu nên nhớ rõ vị trí của mình."
Bà nội đặt tách trà xuống, tiếng động vang lên trong căn phòng im ắng. Bà nhìn thẳng vào An Chi.
"Vy là đứa cháu dâu bà yêu thương nhất. Nó có khí chất trời sinh mà không ai có thể bắt chước được. Cháu được Khải đưa về vì sự giống nhau đó, nhưng cháu chỉ là công cụ để xoa dịu nỗi đau của nó, không hơn không kém."
Bà nội chìa ra một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ. "Đây là món trang sức của Vy. Cháu hãy đeo nó khi ở cạnh Khải. Bà không muốn thấy cháu làm hỏng sự tưởng nhớ của thằng bé về Vy."
An Chi cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc. Bà nội không chỉ gọi cô là công cụ, mà còn muốn cô phải trở thành mô hình của người đã khuất. Cô nhìn sang Khải, hy vọng anh ta sẽ nói một lời bênh vực.
Nhưng Khải chỉ im lặng, cúi đầu một cách tôn kính trước bà nội, chấp nhận sự sắp đặt này.
Bà nội nói tiếp: "Hãy nhớ lấy lời bà, An Chi. Không ai có thể thay thế Vy, và cháu không được phép nảy sinh bất kỳ ảo tưởng tình cảm nào với thằng Khải. Nếu cháu làm vậy, cháu sẽ bị loại bỏ, và gia đình cháu sẽ phải chịu trách nhiệm về khoản nợ đó."
Lời cảnh cáo này không chỉ là lời đe dọa, mà là một sự trói buộc tâm lý mới. Nó buộc An Chi phải chiến đấu để không chỉ thoát khỏi hợp đồng, mà còn phải thoát khỏi cái bóng của Hạ Vy.
Cuộc gặp kết thúc. Trên đường về, Khải vẫn giữ im lặng. An Chi kìm nén sự tức giận.
"Anh muốn tôi trở thành cô ấy đến mức nào?" An Chi hỏi, giọng nói run rẩy.
Khải dừng lại, nhìn cô. "Cho đến khi tôi không còn thấy đau khổ nữa."
Anh ta đưa An Chi đến một khu mua sắm cao cấp. Khải không mua sắm cho cô, anh ta mua sắm cho Hạ Vy trong cô.
"Tóc cô ấy dài đến vai, uốn lọn nhẹ. Lựa chọn trang phục của cô ấy luôn là màu kem, vàng nhạt, không phải những màu sắc rực rỡ này," Khải lạnh lùng chỉ trích bộ váy An Chi đang mặc.
Anh ta mua một loạt quần áo y hệt phong cách của Hạ Vy, và đưa cô đến một salon tóc danh tiếng.
"Cắt tóc," Khải ra lệnh cho nhà tạo mẫu. "Cắt đúng kiểu cũ của Hạ Vy."
An Chi cảm thấy sự tự tôn của mình bị chà đạp. Mái tóc dài, mềm mại, là niềm kiêu hãnh của một nhà thiết kế, nay phải bị cắt bỏ để phục vụ cho sự ám ảnh của người khác.
"Tôi không muốn!" An Chi kháng cự. "Tôi là An Chi, không phải Hạ Vy! Tóc tôi, tôi có quyền quyết định!"
Sự phản kháng của cô khiến Khải giận dữ tột độ. Anh ta nắm chặt cánh tay cô, kéo cô ra khỏi salon.
"Cô đang làm gì vậy? Cô đang thách thức tôi trước mặt người ngoài sao?" Khải gần như gầm lên. "Tất cả những gì trên người cô, mọi thứ thuộc về cô, đều là do tiền của tôi mua lại! Kể cả mái tóc này!"
Anh ta lôi cô về phòng khách sạn. Căn phòng rộng lớn bỗng trở thành chiến trường.
"Nếu cô không tự nguyện, tôi sẽ buộc cô phải phục tùng! Bằng chính quy tắc mà cô đã ký!"
Khải đẩy cô vào phòng tắm. Anh ta bật vòi hoa sen lạnh buốt, xối thẳng vào người cô.
"Cô muốn làm người khác? Tôi sẽ khiến cô nhớ rõ, cô là ai!"
Cảnh H+ lần này là sự áp đặt hoàn toàn, H+ Cường chế, Thể hiện sự kiểm soát tuyệt đối. Khải muốn dạy cho cô một bài học đau đớn về sự phục tùng.
Khải không hề cởi bỏ quần áo của mình. Anh ta giữ cô dưới vòi nước lạnh, khiến cô run rẩy. Anh ta xé rách chiếc váy cô đang mặc, không phải vì dục vọng, mà vì muốn phá hủy cá tính của cô.
Anh ta nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn vào mắt anh ta.
"Tôi đã cho cô mọi thứ, và đổi lại, cô phải là Vy khi tôi cần!"
Khải bắt đầu hành động, mạnh mẽ và thô bạo, giữa dòng nước lạnh buốt. Anh ta tập trung vào những vị trí khiến cô bị tổn thương nhất về mặt tinh thần.
"Rên rỉ đi! Nói tên tôi! Nói rằng cô yêu tôi!" Khải ra lệnh, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh ta bỗng nhiên trở nên lạc lối.
Anh ta cúi xuống, hôn lên nốt ruồi dưới mắt cô, nơi sự tương đồng khiến anh ta ám ảnh.
"Vy... Tại sao em lại phản kháng anh? Sao em lại không nghe lời anh?"
Lần này, Khải gọi tên Hạ Vy, khiến An Chi hoàn toàn tan nát. Nước mắt cô hòa vào dòng nước lạnh. Cô nhận ra, Khải không phải đang làm tình với cô, mà là đang trút sự tức giận và hối hận lên cái bóng của người yêu cũ.
Khi mọi chuyện kết thúc, Khải bế cô ra, quấn cô trong chiếc khăn bông dày. Anh ta không hề tỏ ra hối lỗi, chỉ có sự mệt mỏi cùng cực.
"Ngày mai, cô sẽ cắt tóc. Không được mặc màu rực rỡ. Và phải đeo chiếc vòng tay của Vy," Khải nói, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một sự điều chỉnh bắt buộc.
An Chi nằm trên giường, lạnh buốt từ trong ra ngoài. Cô nhìn chiếc vòng tay kim cương cô đã trả lại trên bàn. Bên cạnh nó, chiếc hộp gỗ đàn hương chứa trang sức của Hạ Vy nằm đó.
Cô đã bị hạ gục về thể xác, nhưng tinh thần cô bùng cháy. Cô không thể mãi mãi là công cụ.
Bà nội muốn tôi là Vy? Khải muốn tôi là Vy? Được.
An Chi nắm chặt chiếc vòng kim cương, cô biết mình phải làm một điều gì đó khác biệt. Cô sẽ chấp nhận nhập vai, nhưng cô sẽ dùng chính vai diễn thế thân hoàn hảo này để khiến Khải mất phương hướng, để anh ta không thể phân biệt được đâu là Hạ Vy, và đâu là An Chi.
Quyết định đã được đưa ra: Phản công bằng sự quyến rũ và trí tuệ.