kế hoạch phản công của cô vợ thế thân

Chương 8: CƠ HỘI TRONG PHÒNG THIẾT KẾ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trở về từ Ma Cao, An Chi đã cắt tóc. Mái tóc dài, kiêu hãnh của cô giờ đây đã được cắt ngắn, uốn lọn nhẹ, đúng kiểu tóc mà Hạ Vy từng để. Cô cũng thay đổi toàn bộ tủ quần áo, chỉ chọn những tông màu nhã nhặn, thanh lịch theo gu của người cũ.

Tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài "thế thân hoàn hảo" đó, An Chi là một ngọn lửa.

Sáng hôm đó, cô trình bày bản thiết kế đầu tiên của mình trước hội đồng. Thay vì hoàn thành chiếc váy cưới của Hạ Vy, cô trình bày một bộ sưu tập mới mang tên "Phục Sinh". Bộ sưu tập lấy cảm hứng từ những viên đá quý bị chôn vùi trong bóng tối, nhưng lại tỏa sáng rực rỡ khi được mài giũa.

Bà Hứa và các đồng nghiệp tỏ ra nghi ngờ. "Quá táo bạo, không phù hợp với phong cách Dương Thị," bà Hứa lạnh lùng nhận xét. "Ý tưởng này không phải của Hạ Vy."

"Đúng," An Chi điềm tĩnh đáp. "Nó là của tôi. Chiếc váy cưới của Hạ Vy là một tác phẩm dở dang, vì nó không phản ánh khao khát thật sự của cô ấy. Tôi tin rằng, để một viên đá quý tỏa sáng, phải tôn trọng chính vẻ đẹp nguyên bản của nó. Bộ sưu tập này sẽ mở ra một thị trường mới cho Dương Thị."

Dương Khải tham dự buổi họp, im lặng quan sát. Ánh mắt anh ta dán chặt vào An Chi – người đang mặc trang phục của Hạ Vy, nhưng lại nói những lời lẽ đầy tự tin và sức sống của An Chi.

Cuối buổi họp, Khải đứng dậy. Thay vì chỉ trích, anh ta đưa ra một nhận xét bất ngờ:

"Tôi chấp nhận. Bộ sưu tập Phục Sinh sẽ được đưa vào sản xuất. Cô An Chi sẽ chịu trách nhiệm chính."

Cả phòng họp chấn động. Khải đã không chỉ chấp nhận, mà còn công khai bảo vệ và ủng hộ tài năng của cô.

"Nhưng, Tổng tài Dương," bà Hứa cố gắng phản đối, "nó quá khác biệt, không phù hợp với hình tượng Hạ..."

"Bà Hứa," Khải lạnh lùng cắt ngang, "tôi cần sự đột phá, không phải sự sao chép. Hãy làm theo yêu cầu của Dương phu nhân."

Khải dùng từ "Dương phu nhân" thay vì "An Chi," nhằm khẳng định vị thế của cô trong công ty, không còn là một nhân viên mới, mà là người có quyền lực.

Chiến thắng này giúp An Chi có được tiếng nói, nhưng cũng tạo ra sự ghen ghét.

Buổi trưa, khi cô đang xem xét chất liệu vải, Lục Phong bất ngờ xuất hiện tại phòng thiết kế.

"Chúc mừng cô, Phu nhân Dương," Lục Phong cười khẩy. "Chiếc vòng kim cương kia trông hợp với cô hơn chiếc vòng bạc cũ. Cô đã học được cách sử dụng quyền lực rồi sao?"

"Lục tổng," An Chi giữ thái độ bình tĩnh. "Tôi chỉ đang làm việc của mình."

"Anh ta cho cô một cái lồng mạ vàng, và cô hài lòng với vai diễn chim hoàng yến. Nhưng cô không phải chim hoàng yến. Cô là diều hâu." Lục Phong ghé sát tai cô. "Tôi biết cô đang tìm kiếm thứ gì. Hãy nói cho tôi biết. Tôi có thể giúp cô thoát khỏi hợp đồng này, ngay lập tức."

An Chi cảm thấy khó xử. Lục Phong là một đồng minh tiềm năng, nhưng cũng là đối thủ của Khải. Cô không thể tin tưởng anh ta hoàn toàn.

Đúng lúc đó, Dương Khải bước vào. Anh ta nhìn thấy cảnh Lục Phong và An Chi đứng gần nhau. Ánh mắt anh ta tối sầm lại, một tia lửa giận dữ bùng lên.

"Lục Tổng," Khải nói, giọng điệu sắc lạnh như băng. "Đây là khu vực riêng tư của vợ tôi. Anh không nên xâm phạm lãnh thổ cá nhân của tôi như vậy."

Lục Phong chỉ cười mỉa mai, chào Khải và rời đi.

Khải ngay lập tức quay sang An Chi, sự ghen tuông không thể che giấu. Anh ta nắm chặt cánh tay cô, kéo cô vào phòng thiết kế nhỏ dành cho nhân viên thử đồ.

"Cô đang làm gì vậy, An Chi?" Khải gầm gừ. "Tôi đã nói, cấm tiếp xúc với anh ta! Cô muốn phá vỡ hợp đồng sao?"

"Tôi đang làm việc. Anh ta muốn hợp tác với Phục Sinh," An Chi biện minh.

"Không cần! Tôi sẽ lo liệu tất cả! Cô chỉ cần giữ khoảng cách với đàn ông khác!" Khải đẩy cô vào tường, sự tức giận và dục vọng bùng phát.

Cảnh H+ diễn ra đầy căng thẳng trong phòng thử đồ chật hẹp. Khải dùng cơ thể mình để thể hiện sự chiếm hữu. Anh ta xé toạc chiếc áo cô đang mặc, không thèm quan tâm đến sự sang trọng.

"Tôi sẽ đánh dấu cô lần nữa, An Chi. Để bất cứ ai nhìn vào đều biết cô thuộc về ai!"

Khải hôn cô điên cuồng, để lại những vết hằn đỏ trên cổ và xương quai xanh. Anh ta hành động nhanh chóng, mãnh liệt, như muốn khẳng định sự thống trị của mình.

Tuy nhiên, lần này, An Chi không còn bị động. Cô đã quyết tâm phản công.

Trong khoảnh khắc Khải đang thăng hoa vì sự chiếm hữu, An Chi bất ngờ vươn tay, chủ động kéo cà vạt của anh ta xuống, ghì chặt anh ta vào mình. Cô nhón chân lên, hôn trả anh ta một nụ hôn sâu, đầy dụ dỗ và thách thức.

Khải hoàn toàn bất ngờ. Anh ta dừng lại, nhìn vào đôi mắt đầy thách thức của cô. Sự chủ động này không phải là của Hạ Vy. Nó là của An Chi – mạnh mẽ, bùng nổ, và đầy quyến rũ.

Cơn giận của Khải biến mất, thay vào đó là sự kích thích tột độ. Anh ta bị cuốn vào sự chủ động của cô. Khải buông lỏng sự kiểm soát, để cô dẫn dắt. Lần này, anh ta không chỉ là người chiếm hữu, mà là người bị chinh phục.

"An Chi..." Khải thở dốc, giọng nói trầm khàn.

Sau khi kết thúc, Khải dựa vào tường, thở dốc. Anh ta không nói gì. Khuôn mặt anh ta hiện rõ sự bối rối. Cô gái này... đã vượt quá mọi sự tưởng tượng của anh ta.

An Chi cài lại cúc áo bị rách. Cô mỉm cười, một nụ cười đầy chiến thắng.

"Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ và đã xoa dịu cơn ghen của anh, Tổng tài Dương. Giờ, tôi phải trở lại với bộ sưu tập Phục Sinh," cô nói, giọng nói đầy quyền lực.

Khải nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Anh ta không còn tức giận, mà là bị kích thích.

"Tối nay," Khải nói, giọng nói trầm hơn. "Anh có một bữa tiệc riêng tư để thưởng cho sự hợp tác hoàn hảo của em."

An Chi biết, đây là một bước tiến. Khải đã bắt đầu dùng từ "thưởng" thay vì "nghĩa vụ" hay "hình phạt".

Cô bước ra khỏi phòng thử đồ, đi thẳng đến bàn làm việc. Cô biết, cô đã dùng chính cơ thể và sự quyến rũ của mình để phá vỡ rào cản cảm xúc đầu tiên của Khải.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×