Mỗi ngày trôi qua trong sơn trang hẻo lánh ấy, người mù nhỏ – Phất Minh – lại có thêm một công việc mới: chăm sóc con thỏ rừng mà y đã cứu. Phất Minh đặt tên cho nó là Tiểu Bạch, mặc dù bộ lông của nó lại là màu xám tro. Ta nhìn Tiểu Bạch gặm rau xanh ngon lành, y hệt như ta đang ăn uống đạm bạc. Nhịn không được, ta nhe răng với con thỏ, lẩm bẩm trong đầu: "Thỏ thối, một ngày nào đó ta sẽ nướng ngươi ăn." Lời nói đầy vẻ bực tức, nhưng trong thâm tâm ta biết, có lẽ ta sẽ không bao giờ làm như vậy. Con thỏ này, bằng một cách nào đó, đã trở thành một phần của cuộc sống kỳ lạ mà ta đang trải qua ở đây.
Phất Minh đặt những dược liệu đang phân loại xuống, sờ soạng tìm kiếm, rồi ôm Tiểu Bạch vào lòng. Y ngước nhìn hư không, đôi mắt bị che khuất nhưng dường như vẫn thấy được một điều gì đó mà ta không thể. Y mỉm cười nói: "Ngày mai ta đưa ngươi lên trấn trên đi dạo, mua một ít thức ăn trở về."
Ta bĩu môi, trong lòng gào thét: "Ông đây muốn ăn thịt! Thịt thỏ ấy!" Dù biết y không thể nghe thấy, nhưng những mong muốn nguyên thủy của một sát thủ đang phải sống lay lắt vẫn không ngừng trỗi dậy.
Ngày hôm sau, Phất Minh quả nhiên chuẩn bị lên đường. Y cẩn thận bỏ những dược liệu đã phơi khô vào chiếc sọt tre, tay cầm gậy trúc dẫn đường, một tay ôm Tiểu Bạch ra cửa. Vết thương của ta vẫn chưa lành hẳn, và nỗi sợ hãi gặp phải kẻ thù vẫn còn ám ảnh. Ta quyết định sẽ không đi theo y. Ta phải giữ mình trong bóng tối, ít nhất là cho đến khi vết thương hoàn toàn hồi phục và ta có thể đối mặt với bất cứ hiểm nguy nào.
Nhìn Phất Minh khuất dần sau tán lá cây, ta mới dám xuống đất. Một bàn đồ ăn được y chuẩn bị sẵn. Ta đi đến trước bàn, không chút khách sáo mà bắt đầu ăn. Mấy ngày nay, ta đã quá quen với việc ăn những thức ăn đạm bạc. Bữa ăn này tuy không thịnh soạn, nhưng cũng đủ làm ấm bụng một kẻ đang dưỡng thương như ta.
Ta nằm trên nóc nhà, chờ đợi người mù nhỏ trở về. Chờ mãi, chờ mãi, mặt trời đã bắt đầu lặn, nhuộm đỏ cả một vùng trời, mà vẫn không thấy bóng dáng y. Lòng ta bắt đầu nóng như lửa đốt. Ta nhịn không được muốn đi ra ngoài tìm y, cái cảm giác lo lắng len lỏi trong ta, một cảm giác mà một sát thủ như ta hiếm khi trải qua.
Ngay khi ta định hành động, một bóng dáng khập khiễng phía xa cõng ánh hoàng hôn dần dần tới gần. Đó là Phất Minh. Toàn thân y dính đầy bùn đất, ống quần bên trái được xắn lên, lộ ra đầu gối đang chảy máu. Xem ra, y đã bị ngã. Sắc mặt y trắng bệch, cả người ướt đẫm mồ hôi, nhưng con thỏ trong lòng y thì hoàn toàn không hề hấn gì, trên bộ lông của nó thậm chí không dính một chút bụi đất nào. Y đã cố gắng hết sức để bảo vệ Tiểu Bạch.
Ta nhanh chóng đáp xuống đất, ẩn mình trong bóng tối. Sau lưng Phất Minh, ta thấy có hai người dân tị nạn, dáng vẻ thô lỗ, đang không nhanh không chậm đuổi theo. Chúng lớn tiếng quát: "Đừng chạy nữa! Ở vùng núi hoang dã này, ngươi chạy đi đâu? Làm cho hai huynh đệ chúng ta vui vẻ, chúng ta sẽ giữ cho ngươi một mạng!"
Lửa giận trong lòng ta bùng phát. Những lời lẽ thô tục và ánh mắt tham lam của chúng khiến máu trong người ta sôi lên. Ta ẩn thân hình, lặng lẽ xuất hiện phía sau hai kẻ kia. Ánh sáng từ con dao găm trong tay ta chợt lóe lên, và trong nháy mắt, ta đã cắt đứt đầu lưỡi của chúng.
Ta đứng đó, cầm con dao găm dính máu, lạnh lùng nhìn hai kẻ khốn nạn đang nằm quằn quại trên mặt đất, tay ôm miệng, máu tươi không ngừng tuôn ra. Mùi máu quen thuộc khơi dậy ham muốn giết chóc trong lòng ta. Bàn tay ta đưa con dao lên, chuẩn bị kết liễu chúng.
"Tiểu Bạch!"
Một tiếng kêu thất thanh làm gián đoạn động tác của ta. Lòng ta run lên, vội quay đầu lại nhìn. Con thỏ, vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Phất Minh, đã nhảy ra ngoài. Biết Phất Minh rất quý con thỏ này, ta không làm như y nghĩ, mà thi triển khinh công, nhanh chóng bắt lấy con thỏ, ném về bên chân y.
Phất Minh ngồi dưới đất, nước mắt rơi lã chã. Y hoảng hốt lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng ôm được con thỏ vào lòng, vuốt ve nó như một báu vật. Nhìn hai kẻ tị nạn đang ôm miệng bỏ chạy, ta định đuổi theo để kết liễu chúng, nhưng Phất Minh nghẹn ngào gọi: "Tiểu Bạch, đừng để ta lại một mình."
Câu nói ấy như một sợi xích vô hình, trói chặt chân ta. Ta nắm chặt con dao găm trong tay, nhưng dưới chân cuối cùng không nhúc nhích nữa. Ta đứng đó, nhìn người mù nhỏ co rúm vai lại, ôm con thỏ khóc đến thương tâm bất lực. Trong lòng ta bỗng thấy khó chịu lạ thường, một cảm giác từ trước đến nay chưa từng có. Không phải là tức giận, cũng không phải là buồn bã, mà là một sự quặn thắt khó tả.
Y khóc bao lâu, ta ở đó với y bấy lâu. Ta không biết loại cảm giác này gọi là gì, nhưng ta biết, ta không thể bỏ mặc y một mình lúc này.
Cuối cùng, y không khóc nữa. Phất Minh lau khô nước mắt, khập khiễng ôm thỏ trở về nhà. Y đặt con thỏ vào trong ổ, rồi bắt đầu tự xử lý vết thương trên người mình. Con thỏ nhúc nhích cái mũi, đi ra khỏi ổ, từ từ đến gần Phất Minh, cọ xát vào tay y. Trên mặt Phất Minh vẫn còn vương những giọt nước mắt, nhưng y lại cười, vuốt ve lỗ tai con thỏ: "Ta không sao, ngươi không cần lo lắng."
Ta nhíu mày. Cái gì gọi là không sao? Không có ông đây, ngươi đã bị người khác gây rắc rối từ lâu, con mẹ nó, lại để cho ông đây gặp lại hai đứa cháu đó, ông đây nhất định sẽ giết bọn họ! Lời lẽ của y khiến ta bực tức, nhưng cũng khiến ta nhận ra một điều: y thật sự rất yếu ớt, và y cần được bảo vệ.
Con thỏ cắn cắn ống tay áo của y. Phất Minh mặc kệ nó cắn rách một lỗ trên tay áo mình. Xử lý xong vết thương trên đùi, Phất Minh quay sang dỗ dành con thỏ: "Được rồi, trừng phạt nhỏ cắn một cái lỗ là được rồi. Ta biết sai rồi, lần sau ta sẽ bảo vệ mình cho tốt. Ngươi cũng đã trút giận rồi, phải biết tha thứ cho người, chúng ta phải làm một con thỏ tốt bụng."
Tốt bụng có tác dụng cái cứt gì! Ta kéo cánh tay bị thương, dựa vào khung cửa, nhăn mũi. Còn có lần sau? Một lần đã bị ngươi hù chết, lần sau cho dù ngươi có muốn leo núi đao vượt biển lửa, ông đây cũng phải đi theo. Lời nói của y vừa ngây thơ vừa khiến ta cảm thấy vừa bất lực vừa có chút ấm áp. Ta không biết vì sao, nhưng cái ý nghĩ để y đi một mình lần nữa khiến ta không an lòng.
Y khập khiễng đi tới trước cái bàn, lấy đồ trong sọt ra: gạo, mì, rau xanh, và cả một miếng thịt khô nhỏ. Ta lập tức thay đổi vị trí, nhỏ giọng trốn xa một chút. Con thỏ chạy tới bên chân ta, ôm lá rau nhai giòn tan.
Phất Minh theo tiếng động nhìn lại, nói: "Đi theo ta chịu tội, hôm nay làm chút đồ ăn ngon cho ngươi."
Cách một dải lụa trắng, ta biết y không nhìn thấy, nhưng ta lại có ảo giác bị nhìn thấu, lập tức nín thở, dùng tất cả vốn liếng của một sát thủ để hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Thậm chí tim ta cũng sắp ngừng đập. Cái cảm giác bị phát hiện, bị nhìn thấu, khiến ta hoảng hốt hơn cả việc đối mặt với kẻ thù.
Cuối cùng, con thỏ kia ngậm lá rau lăn về trong ổ. Phất Minh theo tiếng động mà đầu y lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, và ta mới từ từ bắt đầu hô hấp trở lại.
Buổi tối, Phất Minh làm một bàn thức ăn, đặc biệt xào một đĩa thịt khô. Y đặt một bó thức ăn tươi trước ổ thỏ: "À, đã đồng ý với ngươi, ăn ngon."
Ta nhìn con thỏ trơn bóng kia, trong lòng càng thêm kiên định: sớm muộn gì cũng có một ngày phải hầm nó!
Nhưng mà bây giờ có chuyện quan trọng hơn. Cái đĩa thịt khô kia, Phất Minh không ăn bao nhiêu, cuối cùng toàn bộ tiến vào bụng của ta. Thịt a, ngon nhất trên thế gian! Cảm giác của miếng thịt khô đậm đà tan chảy trong miệng, sau những ngày dài ăn uống đạm bạc, thật sự là một niềm hạnh phúc khó tả. Ta không biết y đã lấy thịt khô ở đâu, nhưng ta biết ơn y, một cách thầm lặng.
Những ngày sau đó, cuộc sống trong sơn trang dần dần có một nhịp điệu mới, một nhịp điệu mà ta chưa từng nghĩ tới sẽ tồn tại trong cuộc đời của một sát thủ. Vết thương của ta dần lành lại, nhưng ta vẫn không rời đi. Một phần vì kẻ thù vẫn còn có thể lẩn quất đâu đó, một phần khác… ta không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ là vì Phất Minh.
Ta vẫn là một cái bóng, ẩn mình trong mọi ngóc ngách của sơn trang, quan sát Phất Minh mỗi ngày. Y vẫn đều đặn chăm sóc dược liệu, vẫn đúng giờ ăn uống và đi ngủ. Nhưng giờ đây, có thêm Tiểu Bạch, và có thêm ta. Dù ta vô hình, nhưng ta biết y cảm nhận được sự hiện diện của ta. Có những lúc, khi ta vô tình làm rơi một viên đá nhỏ, hay phát ra một tiếng động khẽ, y sẽ khẽ nghiêng đầu, đôi môi mím lại thành một nụ cười nhẹ. Điều đó khiến ta vừa cảnh giác, vừa cảm thấy một chút… an toàn.
Một buổi chiều, Phất Minh ngồi ở sân, tay mân mê một nắm lá khô. Y nói chuyện với Tiểu Bạch, giọng điệu nhỏ nhẹ, dường như đang kể một câu chuyện cổ tích. "Tiểu Bạch này, ngươi có biết không, ta mơ ước được nhìn thấy thế giới bên ngoài. Ta muốn ngắm những cánh đồng hoa rực rỡ, muốn chạm vào những dòng sông chảy xiết, muốn nghe tiếng sóng biển vỗ bờ."
Nghe những lời đó, lòng ta bỗng dậy lên một nỗi xót xa. Một người mù, với trái tim đầy khao khát về một thế giới mà y không thể nhìn thấy. Ta, một kẻ đã nhìn thấy quá nhiều sự xấu xa của thế giới, lại chẳng hề trân trọng những gì mình có.
Ta bỗng nhớ đến những chuyến đi của mình. Những thành phố sầm uất, những khu rừng nguyên sinh bạt ngàn, những đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa. Tất cả đều hiện lên rõ nét trong tâm trí ta. Ta đã từng coi đó là những nhiệm vụ, những cuộc hành trình đơn thuần. Nhưng giờ đây, khi nghe Phất Minh nói, ta bỗng thấy chúng mang một ý nghĩa khác.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta, một ý nghĩ điên rồ, nhưng lại khiến trái tim ta đập nhanh hơn một nhịp. Ta có thể đưa y đi. Ta có thể là đôi mắt của y, là đôi chân của y. Ta có thể giúp y nhìn thấy thế giới qua đôi mắt của ta, cảm nhận thế giới qua những câu chuyện của ta.
Tuy nhiên, ta nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Ta là một sát thủ, một kẻ luôn sống trong bóng tối và nguy hiểm. Làm sao ta có thể mang theo một người mù, yếu ớt như y, vào thế giới của ta? Điều đó quá mạo hiểm, không chỉ cho ta, mà còn cho cả y.
Thời gian cứ thế trôi đi. Vết thương của ta đã hoàn toàn bình phục. Kẻ thù dường như đã từ bỏ việc truy đuổi ta, hoặc ít nhất, chúng đã không tìm ra ta ở nơi hẻo lánh này. Đã đến lúc ta phải rời đi, trở về với cuộc sống cũ của một sát thủ, trở về với những nhiệm vụ đẫm máu và những đêm không ngủ.
Nhưng lạ thay, ta không muốn đi. Cái cảm giác bình yên trong sơn trang này, cái sự hiện diện tĩnh lặng của Phất Minh, và cả sự ngây thơ của Tiểu Bạch, đã khiến ta quyến luyến. Ta, một kẻ luôn đơn độc, bỗng cảm thấy không còn đơn độc nữa.
Một đêm trăng sáng, ta ngồi trên nóc nhà, nhìn Phất Minh đang say giấc trong căn phòng nhỏ. Ánh trăng chiếu qua khe cửa, hắt lên gương mặt thanh tú của y. Ta bỗng thấy lòng mình chùng xuống. Ta sẽ rời đi. Ta sẽ trở về với cuộc sống của một sát thủ. Và y sẽ lại một mình.
Ta hạ quyết tâm. Ta sẽ rời đi vào sáng sớm mai, trước khi Phất Minh thức dậy. Không một lời từ biệt, không một dấu vết. Đó là cách của một sát thủ. Đó là cách tốt nhất để bảo vệ y, và để bảo vệ chính ta.
Sáng sớm hôm sau, trước khi mặt trời mọc, ta lặng lẽ thu dọn hành lý. Chỉ là một vài vật dụng cá nhân và con dao găm quen thuộc. Ta đặt một túi tiền nhỏ ở bệ cửa sổ phòng Phất Minh, coi như là một lời cảm ơn thầm lặng cho những ngày y đã "nuôi" ta.
Ta chuẩn bị rời đi, bước ra khỏi cánh cổng sơn trang. Bỗng, một giọng nói vang lên từ phía sau, nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến bước chân ta khựng lại.
"Công tử, người định đi đâu?"
Ta quay đầu lại. Phất Minh đang đứng ở cửa, tay vẫn cầm cây gậy trúc quen thuộc, bên chân y là Tiểu Bạch đang dụi đầu vào ống quần. Y không nhìn thẳng vào ta, nhưng ta biết, y đã biết.
Lòng ta bỗng chùng xuống. Ta không biết phải trả lời y thế nào. Một sát thủ như ta, làm sao có thể nói lời từ biệt với một người như y?
"Ta… ta có việc phải đi." Ta cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, lạnh lùng nhất có thể.
Phất Minh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Y đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Bạch. "Tiểu Bạch, ngươi có biết không, ta vừa mơ thấy một giấc mơ đẹp lắm. Trong giấc mơ, ta được nhìn thấy thế giới, được chạm vào những dòng sông, được nghe tiếng sóng biển."
Tim ta khẽ nhói lên. Y đang nói đến giấc mơ của y, giấc mơ mà ta đã từng nghĩ đến việc thực hiện cho y.
Y lại nói tiếp, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, nhưng mang theo một nỗi buồn man mác: "Nhưng ta biết, đó chỉ là mơ thôi. Ta không thể rời khỏi đây. Ta không thể một mình đối mặt với thế giới bên ngoài."
Ta đứng đó, im lặng. Ta biết y đang ám chỉ điều gì. Y biết ta là ai, biết ta có khả năng gì. Y không trực tiếp nói ra, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
"Công tử…" Phất Minh gọi. "Người có thể… ở lại đây một thời gian nữa không?"
Lời nói của y không phải là một sự ép buộc, mà là một lời thỉnh cầu, một lời cầu xin yếu ớt. Một lời cầu xin mà một sát thủ như ta chưa từng nghe, và cũng chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ ai đó.
Ta nhìn y. Nhìn đôi mắt bị bịt kín bởi dải lụa trắng, nhìn gương mặt thanh tú, và nhìn sự cô đơn hiện rõ trong từng cử chỉ của y. Ta nghĩ về cuộc đời của mình, về những năm tháng lang bạt, về những bàn tay dính máu, về những đêm không ngủ. Và ta nghĩ về cuộc đời của y, một cuộc đời tĩnh lặng, đầy khao khát nhưng lại bị giới hạn bởi số phận.
Ta không biết điều gì đã thúc đẩy ta. Có lẽ là sự mệt mỏi với cuộc sống cũ, có lẽ là sự lay động trước tấm lòng nhân hậu của y, hoặc có lẽ, chỉ đơn giản là vì ta không muốn y cô đơn nữa.
Ta hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước lại gần y. Ta quỳ xuống, đối diện với y, bàn tay ta đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào dải lụa trắng che mắt y.
"Phất Minh…" Ta gọi tên y, lần đầu tiên. "Nếu ta ở lại, ngươi có thể dạy ta cách ngửi dược liệu không?"
Phất Minh ngạc nhiên. Y không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười của y trong sáng và thanh khiết đến lạ. Ta biết, y đã hiểu.
Từ ngày đó, ta không còn là một cái bóng nữa. Ta vẫn là một sát thủ, nhưng ta đã có một cuộc sống mới, một cuộc sống khác biệt. Mỗi sáng, ta cùng Phất Minh ngửi dược liệu, phơi dược liệu. Y dạy ta cách phân biệt từng loại thảo dược bằng khứu giác, bằng cảm nhận. Y kể cho ta nghe về những công dụng của chúng, về những câu chuyện dân gian liên quan đến từng loài cây.
Ta vẫn giữ con dao găm bên mình, vẫn đề phòng mọi mối nguy hiểm. Nhưng giờ đây, con dao không còn chỉ là công cụ để giết chóc. Nó còn là công cụ để bảo vệ, để dọn dẹp những cành cây khô trên đường, để giúp Phất Minh đi lại dễ dàng hơn.
Ta vẫn ăn thịt, nhưng không còn là những miếng thịt săn được từ thú rừng mà ta nướng trộm. Giờ đây, Phất Minh sẽ cùng ta làm những món ăn ngon từ thịt khô, từ rau xanh. Y sẽ lắng nghe những câu chuyện của ta về thế giới bên ngoài, về những nơi ta đã đi qua, về những điều ta đã nhìn thấy.
Ta vẫn gọi con thỏ là "thỏ thối", vẫn dọa nướng nó, nhưng ta biết, ta sẽ không bao giờ làm điều đó. Tiểu Bạch đã trở thành một phần của cuộc sống này, một phần của sự bình yên mà ta đã tìm thấy.
Cuộc sống của một sát thủ và một chàng trai mù, tưởng chừng như đối lập, nhưng lại hòa quyện vào nhau một cách kỳ diệu. Ta là đôi mắt của y, y là ánh sáng trong cuộc đời ta. Ta bảo vệ y khỏi thế giới bên ngoài, y xoa dịu tâm hồn chai sạn của ta.
Ta không biết cuộc hành trình này sẽ kéo dài bao lâu. Ta không biết liệu kẻ thù có tìm đến đây lần nữa không. Nhưng ta biết, trong khoảnh khắc này, ta không còn cô đơn. Và ta biết, ta đã tìm thấy một điều gì đó ý nghĩa hơn cả những nhiệm vụ đẫm máu mà ta từng thực hiện.
Và cứ thế, tháng ngày trôi đi. Sơn trang hẻo lánh trên núi, nơi từng là chốn ẩn náu của một sát thủ bị thương, giờ đây lại trở thành mái ấm của ba sinh linh kỳ lạ: một sát thủ, một chàng trai mù và một con thỏ xám. Cuộc sống vẫn bình dị, nhưng không còn khô khan và nhàm chán nữa. Mỗi ngày đều có thêm những câu chuyện, những tiếng cười, và cả những lo lắng thầm lặng.
Ta vẫn luôn cảnh giác. Bản năng của một sát thủ không bao giờ biến mất hoàn toàn. Mỗi khi có tiếng động lạ, mỗi khi có dấu hiệu bất thường, ta lại lập tức ẩn mình, quan sát, và sẵn sàng hành động. Nhưng điều khác biệt là bây giờ, ta không chỉ bảo vệ bản thân, mà còn bảo vệ Phất Minh, bảo vệ sự bình yên mong manh trong sơn trang này.
Một lần nọ, khi ta đang đi hái thuốc cùng Phất Minh trên núi, chúng ta chạm trán một nhóm người lạ mặt. Chúng là những kẻ săn trộm, những tên côn đồ chuyên hoành hành trong vùng núi hoang dã. Ánh mắt tham lam của chúng dừng lại trên Phất Minh, trên chiếc gùi đầy dược liệu của y.
"Nhìn kìa, một tên mù lại còn mang theo dược liệu quý!" Một tên trong số chúng cười khẩy, tiến lại gần. "Đưa hết những thứ đó ra đây!"
Bản năng sát thủ của ta trỗi dậy. Ta lập tức xuất hiện, như một cái bóng từ hư không. Con dao găm sắc lạnh đã nằm gọn trong tay ta. Mùi máu tanh quen thuộc bỗng trở nên kích thích lạ thường.
"Cút!" Giọng ta vang lên lạnh lùng, đầy sát khí. Ánh mắt ta quét qua từng tên một, khiến chúng phải rùng mình. Chúng chưa từng thấy một ánh mắt nào đáng sợ đến vậy.
Phất Minh, tuy không nhìn thấy, nhưng y cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Y nhẹ nhàng kéo tay áo ta, khẽ nói: "Công tử, đừng làm chuyện đó."
Lời nói của y như một gáo nước lạnh tạt vào sự giận dữ của ta. Ta khựng lại. Nỗi ám ảnh về cái đêm y bị truy đuổi, về những kẻ muốn làm hại y, vẫn còn đó. Nhưng giọng nói của y, đầy sự nhân hậu và bao dung, đã khiến ta kìm nén được bản năng tàn bạo của mình.
Ta hạ con dao xuống, nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác. "Biến đi!" Ta gằn giọng. "Nếu còn dám bén mảng đến đây, ta sẽ không khách khí nữa!"
Nhóm săn trộm, dù có vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn còn chút ngoan cố. Chúng lườm nguýt ta, rồi quay lưng bỏ chạy. Ta biết, chúng sẽ không dám quay lại lần nữa. Ánh mắt của một sát thủ đã đủ để khiến chúng khiếp vía.
Phất Minh thở dài nhẹ nhõm. Y không hỏi gì, cũng không trách móc. Y chỉ đơn giản là chạm vào tay ta, như một lời cảm ơn, một lời trấn an.
"Không sao chứ?" Ta hỏi, giọng có chút khô khốc.
"Ta không sao." Y mỉm cười, nụ cười vẫn luôn trong sáng như vậy. "Cảm ơn công tử."
Ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Ta biết, y không chỉ cảm ơn vì ta đã bảo vệ y, mà còn cảm ơn vì ta đã không hành động theo bản năng sát thủ của mình. Y đã nhìn thấy điều đó, hoặc ít nhất, y đã cảm nhận được điều đó.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, bình yên một cách lạ lùng. Ta và Phất Minh đã trở thành một phần không thể thiếu của nhau. Y dạy ta cách cảm nhận thế giới bằng những giác quan khác, bằng trái tim. Ta dạy y cách sống sót, cách đối mặt với những hiểm nguy mà y không thể nhìn thấy.
Ta vẫn luôn tự hỏi, liệu cuộc đời của một sát thủ như ta có thể tìm thấy một bến đỗ bình yên như vậy không? Hay đây chỉ là một giấc mơ tạm thời, một khoảng lặng trước khi cơn bão thực sự ập đến? Ta không biết. Nhưng ta biết, mỗi ngày trôi qua trong sơn trang này, ta lại học được một điều gì đó mới mẻ, một điều gì đó về sự sống, về tình người, và về chính bản thân mình.
Tiểu Bạch vẫn luôn bên cạnh chúng ta, gặm rau, chơi đùa, và đôi khi lại cắn ống tay áo của Phất Minh như một lời nhắc nhở. Con thỏ xám bé nhỏ ấy đã trở thành nhân chứng cho một câu chuyện kỳ lạ, một câu chuyện về một sát thủ tìm thấy ánh sáng trong cuộc đời của một chàng trai mù.
Và có lẽ, đó chính là ý nghĩa của cuộc sống. Không phải là tìm kiếm sự hoàn hảo, mà là tìm kiếm sự bình yên trong những điều không hoàn hảo. Không phải là thoát khỏi bóng tối, mà là tìm thấy ánh sáng trong chính bóng tối đó.