kẻ săn tâm hồn

Chương 10: Nhà Máy Bị Nguyền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa, ánh nắng gay gắt chiếu xuống Ánh Vàng, nhưng trong căn hộ của Trần Vũ, không khí vẫn nặng nề. Anh và Mai Anh ngồi bên bàn, xem xét cuốn sổ từ khu cảng. Các trang ghi chi tiết về nghi thức: tổ chức cần bảy “chìa khóa” – những người có năng lượng đặc biệt – để hoàn thành triệu hồi thực thể. “Cô là một chìa khóa,” Vũ nói, giọng trầm. Mai Anh gật: “Tôi cảm nhận được. Linh hồn cảnh báo tôi từ đầu.” Vũ nhìn cô: “Tôi không để họ chạm vào cô.”

Họ chuẩn bị đến nhà máy bỏ hoang, nơi được ghi trong sổ. Vũ kiểm tra dao và một khẩu súng nhỏ Minh đưa. “Cẩn thận không?” Mai Anh hỏi. Vũ nháy mắt: “Luôn cẩn thận, ngoại cảm.” Mai Anh lườm: “Gọi thế nữa, tôi để anh tự đánh ma.” Họ cười, nhưng không khí căng thẳng. Nhà máy nằm ở rìa thành phố, từng là trung tâm công nghiệp, giờ chỉ còn sắt gỉ và bóng tối.

Họ đến nơi khi mặt trời lặn, nhà máy hiện ra như một pháo đài ma quái. Vũ cảm nhận năng lượng đen bao trùm, mạnh hơn bao giờ hết. “Nơi này là trung tâm mới của chúng,” anh nói. Mai Anh siết lá bùa: “Linh hồn ở đây... bị tra tấn.” Họ lẻn vào qua cửa hông, ánh sáng đèn pin quét qua máy móc cũ. Một vòng tròn nghi thức khổng lồ hiện ra, đầy gương nhỏ xếp thành hình ngôi sao. Ở giữa, Dạ đứng, xung quanh là năm người bị trói, mắt hoảng loạn.

“Chào mừng,” Dạ nói, giọng lạnh. “Các người đến để chứng kiến sự tái sinh của thực thể.” Vũ rút súng: “Thả họ ra, hoặc bà xong đời.” Dạ cười: “Cô gái bên cậu mới là chìa khóa cuối.” Mai Anh run, nhưng vẽ ký hiệu: “Linh hồn, giúp tôi!” Các bóng ma hiện lên, nhưng Dạ điều khiển chúng, quay lại tấn công. Vũ bắn, nhưng Dạ né, năng lượng đen đẩy anh ngã.

Mai Anh chạy đến vòng tròn, cố phá gương. Dạ lao tới, nhưng Vũ đứng dậy, chặn cô ta. “Mai Anh, làm đi!” anh hét, vật lộn với Dạ. Cô vẽ ký hiệu ngược, gương bắt đầu nứt. Thực thể hiện ra, mơ hồ nhưng đáng sợ. Mai Anh hét: “Vũ, chạm vào tôi!” Anh nắm tay cô, năng lượng của họ hòa quyện. Gương vỡ tan, thực thể gào thét, tan biến. Dạ gầm lên, lao vào Mai Anh, nhưng Vũ đẩy cô ra, bị Dạ chém vào ngực.

Mai Anh hét, dùng lá bùa trói năng lượng Dạ. Cô ta ngã xuống, bất tỉnh. Vũ ôm ngực, máu chảy, nhưng cười: “Xong rồi.” Họ giải cứu nạn nhân, gọi cảnh sát. Minh đến, đưa Dạ đi. Trong xe cứu thương, Mai Anh nắm tay Vũ: “Anh không được chết, nghe chưa?” Vũ nhếch môi: “Còn lâu, tôi còn nợ cô trà sữa.” Cô cười, mắt đỏ hoe.

Họ nghỉ ngơi, nhưng cuốn sổ tiết lộ một sự thật: tổ chức có nhiều nhánh, và thực thể chỉ là một phần. Vũ nhìn Mai Anh: “Cô sẵn sàng tiếp tục chứ?” Cô gật: “Cùng anh, tôi không sợ.” Ánh Vàng vẫn ẩn chứa bí mật, nhưng họ là tia sáng duy nhất trong bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×