Thành phố Ánh Vàng nhấp nháy dưới những ánh đèn đường vàng vọt, như thể đang kể những câu chuyện không ai muốn nghe. Trần Vũ và Mai Anh ngồi trong một quán phở nhỏ, hơi nước từ tô phở nóng bốc lên, làm mờ kính cửa sổ. Vũ, với vết thương mới trên ngực được băng kín, nhăn mặt khi nhấc đũa. Mai Anh đẩy tô phở về phía anh: “Ăn đi, đừng để tôi phải nhắc.” Vũ cười nhếch: “Cô chăm tôi thế này, tôi quen mất.” Mai Anh lườm, nhưng mắt ánh lên chút dịu dàng: “Ngốc. Lo mà khỏe, chúng ta còn phải tìm tổ chức.”
Họ xem lại cuốn sổ từ nhà máy bỏ hoang. Những trang cuối ghi về một “Hội Dạ Hắc”, tổ chức bí mật đứng sau Lãnh và Dạ. “Họ không chỉ triệu hồi thực thể,” Mai Anh nói, giọng trầm. “Hội này muốn dùng năng lượng sống để kiểm soát thành phố.” Vũ gật, lật một trang: “Có nhắc đến một ‘Đền Dưới’, nơi họ tụ họp. Cô thấy gì trong giấc mơ không?” Mai Anh nhắm mắt: “Một căn hầm, đầy bóng tối, và một người đeo mặt nạ lớn hơn Lãnh. Hắn gọi mình là ‘Tín Sứ’.”
Vũ gọi Minh, hỏi về các căn hầm bí mật trong thành phố. Minh thở dài qua điện thoại: “Mày đào sâu quá rồi. Có tin đồn về một đền cổ dưới khu trung tâm, nhưng không ai dám vào. Cảnh sát cũng tránh.” Vũ nhếch môi: “Tốt. Để tôi lo.” Mai Anh chen vào: “Chúng tôi lo. Anh đừng tự cao.” Vũ cười lớn: “Được, đội hoàn hảo.” Họ rời quán, chuẩn bị cho Đền Dưới. Vũ kiểm tra dao và súng, Mai Anh mang theo lá bùa và một cuốn sách cổ từ thư viện.
Họ đến khu trung tâm khi đêm buông xuống. Một nắp cống ẩn sau tòa nhà bỏ hoang dẫn xuống hệ thống hầm cũ. Không khí ẩm ướt, mùi đất xộc lên mũi. Vũ dẫn đầu, đèn pin quét qua tường đá khắc ký hiệu lạ. “Năng lượng ở đây mạnh kinh khủng,” anh thì thầm. Mai Anh siết lá bùa: “Linh hồn... chúng bị giam cầm.” Họ tiến sâu, tìm thấy một cánh cửa đá lớn, khắc hình mặt nạ khổng lồ. Vũ chạm vào, năng lượng đen làm tay anh run: “Đây rồi.”
Họ đẩy cửa, bước vào một căn phòng rộng, tường phủ đầy tranh vẽ nghi thức. Ở giữa, một bàn thờ lớn, xung quanh là các thành viên Hội Dạ Hắc, đeo mặt nạ. Một người đàn ông cao lớn, mặt nạ to hơn, đứng trên bục: “Tín Sứ” của giấc mơ Mai Anh. “Các người dám bước vào thánh địa,” hắn nói, giọng trầm như vọng từ bóng tối. Vũ rút súng: “Gọi thực thể của mày ra, xem ai mạnh hơn.” Tín Sứ cười: “Thực thể đã chọn chúng ta. Cô gái là chìa khóa cuối.”
Mai Anh run, nhưng vẽ ký hiệu: “Linh hồn, giúp tôi!” Các bóng ma hiện lên, nhưng Tín Sứ giơ tay, năng lượng đen đẩy chúng tan biến. Vũ bắn, nhưng đạn bị lệch bởi một luồng khí vô hình. “Chạy!” anh hét, kéo Mai Anh ra sau bàn thờ. Họ nấp, tim đập thình thịch. Mai Anh thì thầm: “Phải phá bàn thờ. Nó là trung tâm năng lượng.” Vũ gật: “Cô làm, tôi đánh lạc hướng.”
Vũ lao ra, đối đầu Tín Sứ và nhóm mặt nạ. Anh nhanh nhẹn, nhưng số đông áp đảo. Một tên chém vào chân anh, máu chảy, nhưng anh vẫn đứng vững. Mai Anh lẻn đến bàn thờ, vẽ ký hiệu ngược. Tín Sứ nhận ra, hét: “Ngăn cô ta!” Nhưng Vũ chặn hắn, bị đánh ngã. Mai Anh hoàn thành ký hiệu, bàn thờ rung chuyển, năng lượng đen tan ra. Tín Sứ gào lên, lao vào cô, nhưng Vũ đứng dậy, đẩy hắn ra. “Mai Anh, chạy!” anh hét.
Họ kéo nhau chạy, thoát ra khỏi hầm. Cảnh sát, do Minh dẫn đầu, ập đến, bắt vài thành viên Hội Dạ Hắc, nhưng Tín Sứ trốn thoát. Vũ và Mai Anh ngồi trên vỉa hè, thở hổn hển. Mai Anh băng vết thương cho anh: “Anh bị thương hoài, tôi không theo kịp.” Vũ cười: “Cô chăm tôi thế này, tôi chịu hoài cũng được.” Mai Anh đỏ mặt, đấm nhẹ: “Ngốc.” Họ nhìn nhau, cảm nhận mối liên kết sâu hơn.
Cuốn sổ từ hầm ghi một địa điểm mới: một biệt thự ở ngoại ô, nơi Hội Dạ Hắc có thể tái nhóm. Vũ nắm tay Mai Anh: “Cô sẵn sàng chứ?” Cô gật: “Có anh, tôi không sợ.” Họ đứng dậy, ánh đèn đường chiếu sáng bóng họ, như ngọn lửa nhỏ trong bóng tối Ánh Vàng.