Thành phố Ánh Vàng thức dậy trong tiếng ồn ào của xe cộ, nhưng Trần Vũ và Mai Anh không có thời gian tận hưởng không khí náo nhiệt. Sau trận chiến tại nhà thờ cổ, Lãnh bị giam trong nhà tù nghiêm ngặt nhất thành phố, nhưng lời cảnh báo của hắn về “tổ chức” vẫn ám ảnh họ. Vũ ngồi trong quán cà phê nhỏ, ánh mắt dán vào tách cà phê đen, tay vô thức sờ vết thương mới trên vai. Mai Anh ngồi đối diện, lật cuốn sổ giấc mơ, giọng trầm: “Đêm qua, tôi thấy một căn phòng tối, đầy mặt nạ treo trên tường. Một giọng nói: ‘Nghi thức chưa kết thúc.’ Lãnh không phải kẻ đứng đầu.” Vũ gật, nhíu mày: “Hắn chỉ là con rối. Phải tìm tổ chức này.”
Họ quyết định đến nhà tù để thẩm vấn Lãnh. Minh, bạn cũ của Vũ, sắp xếp cuộc gặp bí mật. “Hắn không nói gì với cảnh sát,” Minh cảnh báo. “Nhưng với mày, có thể khác.” Vũ nhếch môi: “Tôi có cách.” Mai Anh lườm: “Đừng gây rắc rối, anh ngốc.” Vũ cười: “Cô lo gì, tôi chuyên nghiệp mà.” Họ rời quán, không khí giữa họ vừa căng thẳng vừa ấm áp, như hai người đồng đội dần hiểu nhau hơn.
Tại nhà tù, Lãnh ngồi sau tấm kính, mắt vẫn sáng quắc dù tay bị còng. “Các người phí thời gian,” hắn nói, giọng lạnh. “Thực thể sẽ trở lại, và tổ chức mạnh hơn các người nghĩ.” Vũ nghiêng người: “Tổ chức nào? Ai đứng đầu?” Lãnh cười: “Tìm ở nơi ánh sáng không chạm tới.” Mai Anh chen vào: “Tôi thấy mặt nạ trong giấc mơ. Chúng ở đâu?” Lãnh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh: “Cô thông minh, ngoại cảm. Nhưng cô không chịu nổi sự thật.”
Vũ đập bàn: “Nói rõ, hoặc tôi lôi nó ra từ mày!” Lãnh chỉ cười, im lặng. Minh kéo họ ra ngoài: “Hắn không khai. Nhưng có tin đồn về một nhóm bí mật hoạt động ở khu cảng cũ.” Vũ gật, cảm nhận năng lượng từ Lãnh vẫn mạnh, như thể hắn vẫn kết nối với thực thể. Mai Anh thì thầm: “Hắn biết chúng ta sẽ đi. Đó là bẫy.” Vũ nắm tay cô: “Bẫy thì đã có tôi phá. Đi thôi.”
Họ đến khu cảng cũ khi hoàng hôn buông xuống. Những con tàu gỉ sét đứng im lìm, không khí nặng mùi muối biển. Vũ cảm nhận trường năng lượng: lộn xộn, đầy dư âm siêu nhiên. “Nơi này như ổ của chúng,” anh nói. Mai Anh siết lá bùa, nhắm mắt: “Linh hồn ở đây... bị mắc kẹt trong đau đớn.” Họ tiến vào một nhà kho lớn, cửa sắt kêu kẽo kẹt. Bên trong, một căn phòng đầy mặt nạ treo trên tường, đúng như giấc mơ Mai Anh. Ở giữa, một bàn thờ nhỏ, đầy nến cháy và lọ thủy tinh chứa chất lỏng đỏ.
Vũ chạm vào một mặt nạ, năng lượng đen làm anh rùng mình. “Chúng đang tái tạo nghi thức,” anh nói. Mai Anh kiểm tra bàn thờ, tìm thấy một cuốn sổ nhỏ, ghi chép về các nạn nhân mới. “Họ nhắm đến những người có năng lượng mạnh,” cô nói. “Như... tôi.” Vũ quay lại, lo lắng: “Cô là mục tiêu?” Mai Anh gật, giọng run: “Giấc mơ cảnh báo tôi.” Vũ siết tay cô: “Họ không chạm được cô đâu. Tôi hứa.”
Bỗng, tiếng động vang lên. Một nhóm người đeo mặt nạ xuất hiện, dẫn đầu là một người phụ nữ, tóc bạc, mắt sắc như dao. “Các người can thiệp đủ rồi,” cô ta nói. Vũ rút dao: “Bà là ai?” Cô ta cười: “Gọi tôi là Dạ. Người dẫn đường cho thực thể.” Mai Anh hét, vẽ ký hiệu: “Linh hồn, ngăn họ!” Các bóng ma hiện lên, nhưng Dạ giơ tay, năng lượng đen đẩy chúng tan biến. Vũ lao vào, đánh trả nhóm mặt nạ. Mai Anh chạy đến bàn thờ, cố phá hủy.
Dạ chặn Mai Anh, tay nắm cổ cô. “Cô là chìa khóa cuối,” Dạ thì thầm. Vũ hét, lao tới, đẩy Dạ ra. Anh bị chém vào cánh tay, máu chảy, nhưng vẫn che cho Mai Anh. Cô vẽ ký hiệu ngược, phá bàn thờ. Nến tắt, lọ vỡ, năng lượng đen tan ra. Dạ gào lên, bỏ chạy cùng nhóm mặt nạ. Vũ ôm vai, thở hổn hển: “Cô ổn không?” Mai Anh gật, mắt đỏ: “Cảm ơn anh.”
Họ rời kho, mang cuốn sổ về. Trong xe, Mai Anh băng vết thương cho Vũ. “Anh bị thương hoài, tôi mệt rồi,” cô nói. Vũ cười: “Thì cô chăm tôi mãi đi.” Mai Anh đỏ mặt, đấm nhẹ: “Ngốc.” Họ cười, nhưng biết Dạ và tổ chức vẫn là mối nguy. Cuốn sổ tiết lộ một địa điểm mới: một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô. Họ quyết định nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.