Ánh Vàng chìm vào màn đêm, những con phố lặng lẽ như đang chờ đợi một cơn bão. Trần Vũ và Mai Anh lái xe đến biệt thự ngoại ô, nơi được ghi trong cuốn sổ từ Đền Dưới. Biệt thự cũ kỹ, tường phủ dây leo, cửa sổ vỡ tạo cảm giác như một ngôi nhà ma ám. Vũ dừng xe, kiểm tra súng và dao. “Cô thấy gì trong giấc mơ không?” anh hỏi. Mai Anh lắc đầu: “Chỉ thấy bóng tối, và một giọng nói: ‘Chìa khóa sẽ hoàn thành.’ Tôi là mục tiêu, Vũ.” Anh nắm tay cô: “Họ không chạm được cô đâu.”
Họ lẻn vào qua cửa hậu, không khí lạnh buốt. Vũ cảm nhận năng lượng đen bao trùm, mạnh hơn cả nhà thờ cổ. “Nơi này là trung tâm mới,” anh thì thầm. Mai Anh siết lá bùa: “Linh hồn ở đây... bị biến dạng.” Họ tiến vào phòng khách lớn, đầy gương treo trên tường, phản chiếu ánh sáng mờ từ đèn pin. Một vòng tròn nghi thức vẽ trên sàn, xung quanh là bảy lọ thủy tinh, chứa chất lỏng đỏ.
Tín Sứ xuất hiện, đứng giữa vòng tròn, mặt nạ lấp lánh. “Các người dai dẳng thật,” hắn nói. “Nhưng nghi thức sẽ hoàn thành, và cô gái sẽ là chìa khóa.” Vũ rút súng: “Mày không chạm được cô ấy.” Tín Sứ cười: “Thực thể đã chọn. Các người không thắng được.” Hắn giơ tay, năng lượng đen đẩy Vũ ngã. Mai Anh hét, vẽ ký hiệu: “Linh hồn, giúp tôi!” Các bóng ma hiện lên, nhưng Tín Sứ điều khiển chúng, tấn công ngược lại.
Vũ đứng dậy, lao vào Tín Sứ. “Mai Anh, phá vòng tròn!” anh hét. Cô chạy đến, vẽ ký hiệu ngược, nhưng năng lượng quá mạnh, đẩy cô ngã. Tín Sứ lao tới, nắm cổ cô: “Cô là của thực thể.” Vũ hét, bắn vào chân hắn, làm hắn buông Mai Anh. Anh kéo cô nấp sau ghế: “Cô ổn không?” Mai Anh gật, thở gấp: “Phải phá gương. Chúng là cổng.”
Họ chia nhau hành động. Vũ đánh lạc hướng Tín Sứ và nhóm mặt nạ mới xuất hiện. Anh bị chém vào vai, máu chảy, nhưng vẫn chiến đấu. Mai Anh lẻn đến gương lớn nhất, vẽ ký hiệu ngược. Gương rung chuyển, nứt ra. Tín Sứ gào lên: “Không!” Hắn lao vào cô, nhưng Vũ chặn, bị đánh ngã. Mai Anh hoàn thành ký hiệu, gương vỡ tan, năng lượng đen tan biến. Thực thể hiện ra mơ hồ, rồi biến mất.
Tín Sứ gầm lên, bỏ chạy. Vũ ôm vai, thở hổn hển: “Cô giỏi lắm.” Mai Anh chạy đến, băng vết thương: “Anh ngốc, sao cứ để bị thương?” Vũ cười: “Để cô lo cho tôi chứ sao.” Cô đỏ mặt, đấm nhẹ: “Ngốc thật.” Họ tìm thấy một mảnh giấy trong vòng tròn: “Đảo Vô Danh, nghi thức cuối.” Cảnh sát ập đến, nhưng Tín Sứ đã trốn thoát.
Họ trở về, ngồi trên ghế đá công viên. Mai Anh tựa vào Vũ: “Chúng ta gần xong rồi, nhưng tôi sợ.” Vũ siết tay cô: “Có tôi đây. Chúng ta sẽ thắng.” Ánh Vàng vẫn ẩn chứa bí mật, nhưng họ biết, cùng nhau, họ có thể đối mặt mọi thử thách.