kẻ săn tâm hồn

Chương 8: Nhà Thờ Dưới Ánh Bình Minh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Màn đêm buông xuống, Ánh Vàng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích. Trần Vũ và Mai Anh nghỉ ngơi trong căn hộ của Vũ, cả hai kiệt sức sau trận chiến ở nhà kho. Mai Anh ngủ gật trên sofa, tay vẫn ôm cuốn sổ giấc mơ. Vũ đắp chăn cho cô, mỉm cười: "Cô mạnh mẽ hơn vẻ ngoài nhiều." Anh ngồi bên bàn, xem lại bản đồ. Nhà thờ cổ nằm ở rìa thành phố, bỏ hoang từ lâu, đầy lời đồn về linh hồn lang thang.

Sáng sớm, họ lái xe đến nhà thờ. Ánh bình minh nhuộm vàng những bức tường đá vỡ vụn. Vũ cảm nhận năng lượng đen tối, mạnh hơn bao giờ hết. "Nơi này như trung tâm của thực thể," anh nói. Mai Anh gật, siết lá bùa: "Giấc mơ đêm qua... Lãnh ở đây, và thực thể sắp hoàn thành." Họ bước vào, không khí lạnh buốt. Các hàng ghế gỗ mục nát, ánh sáng lọt qua cửa sổ vỡ tạo bóng mờ kỳ lạ.

Họ tìm thấy một hầm bí mật dưới bàn thờ chính. Cầu thang đá dẫn xuống một căn phòng lớn, tường khắc đầy ký hiệu cổ. Ở giữa, Lãnh đứng bên một gương khổng lồ, xung quanh là vòng tròn nghi thức. Bảy lọ thủy tinh chứa chất lỏng đỏ đặt quanh gương. "Các người đến đúng lúc," Lãnh nói, giọng lạnh. "Thực thể sẽ ban sức mạnh, và tôi sẽ là chúa tể." Vũ rút dao: "Mày điên rồi. Dừng lại, hoặc chết."

Lãnh cười, giơ tay. Năng lượng đen đẩy Vũ và Mai Anh ngã. Mai Anh hét, vẽ ký hiệu: "Linh hồn, giúp tôi!" Các bóng ma hiện lên, nhưng Lãnh mạnh hơn, điều khiển chúng quay lại tấn công. Vũ kéo Mai Anh nấp sau cột đá: "Cô ổn không?" Mai Anh gật, thở gấp: "Hắn dùng năng lượng nạn nhân để tăng sức mạnh." Vũ nhìn gương: "Phải phá nó."

Họ chia nhau hành động. Vũ lao ra, đánh lạc hướng Lãnh. Mai Anh lẻn đến gương, vẽ ký hiệu ngược. Lãnh nhận ra, hét: "Đừng hòng!" Hắn lao tới, nhưng Vũ chặn, bị đánh ngã. Máu chảy từ trán, nhưng anh đứng dậy: "Mai Anh, làm đi!" Cô hoàn thành ký hiệu, gương rung chuyển. Thực thể hiện ra, to lớn, mắt đỏ rực. Lãnh cười điên dại: "Nó đến rồi!"

Mai Anh hét: "Vũ, giúp tôi!" Anh chạy đến, chạm tay vào ký hiệu của cô. Năng lượng của họ hòa quyện, phá vỡ gương. Thực thể gào thét, tan biến. Lãnh gầm lên, lao vào Vũ. Họ vật lộn, Vũ bị đâm vào vai, nhưng anh khóa tay Lãnh, đẩy hắn ngã. Mai Anh chạy đến, dùng lá bùa trói năng lượng Lãnh. Hắn gào: "Các người không thắng được tổ chức!"

Cảnh sát ập đến, do Minh gọi. Lãnh bị bắt, nhưng mắt hắn vẫn sáng quắc: "Thực thể sẽ trở lại." Vũ và Mai Anh rời nhà thờ, kiệt sức. Họ ngồi trên bãi cỏ, ánh bình minh chiếu sáng. Mai Anh băng vết thương cho Vũ: "Anh bị thương hoài, tôi mệt rồi." Vũ cười: "Thì cô chăm tôi cả đời đi." Mai Anh đỏ mặt, đấm nhẹ: "Mơ đi."

Họ nhìn nhau, cảm nhận mối liên kết sâu hơn. Lãnh bị giam, nhưng tổ chức hắn nhắc đến vẫn là ẩn số. Vũ nắm tay Mai Anh: "Cô sẵn sàng tiếp tục chứ?" Cô gật: "Có anh, tôi không sợ." Ánh Vàng vẫn ẩn chứa bí mật, nhưng họ biết, cùng nhau, họ sẽ đối mặt mọi thứ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×