Lạc Thư Nghi đứng trước cửa sổ căn hộ nhỏ của mình, ánh sáng ban mai len qua rèm mỏng, chiếu lên gương mặt cô một vẻ dịu dàng nhưng pha lẫn nét ưu tư. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy tính kêu lên nhịp nhàng, nhịp tim cô dường như hòa theo từng tiếng động. Sau bốn năm kể từ khi Diệp Dạ rời đi, cô đã học cách cân bằng cuộc sống, tự tạo niềm vui cho bản thân, nhưng trong lòng vẫn còn những mảnh vụn của tình yêu đầu.
Cô rót cho mình một cốc trà nóng, ngồi bên bàn làm việc. Công việc hiện tại bận rộn, nhưng chính nó giúp cô quên đi phần nào nỗi nhớ nhung. Lạc Thư Nghi là một biên tập viên tại một công ty xuất bản ở trung tâm thành phố Thượng Hải – nơi mà tốc độ công việc luôn gấp gáp, nhưng cũng đầy sáng tạo. Cô yêu công việc, yêu sự trôi chảy của những câu chữ, yêu cảm giác mỗi cuốn sách ra đời là một phần tâm hồn của mình được lan tỏa đến độc giả.
Buổi sáng hôm nay cũng không khác gì thường lệ. Cô mở máy tính, chuẩn bị những bản thảo để biên tập, nhưng lòng vẫn rối bời. Hình ảnh Diệp Dạ bỗng nhiên xuất hiện trong quán cà phê hôm qua cứ hiện ra liên tục, khiến cô khó tập trung. “Mình không thể cứ mãi sống trong quá khứ được…” – cô tự nhủ.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên. Cuộc gọi từ bạn cùng phòng khiến cô giật mình. “Nghi, hôm nay có một cuộc họp quan trọng với đối tác bên Trung Quốc, chuẩn bị hồ sơ chưa?” – giọng bạn cô vội vã nhưng thân thiện.
Cô thở dài, gật đầu: “Chuẩn bị rồi. Nhưng sao hôm nay phải đi sớm vậy?”
“Người mới sẽ tham gia nữa, nghe nói rất chuyên nghiệp và dễ gần. Có lẽ sẽ giúp công việc thuận lợi hơn đấy.”
Nghe đến “người mới”, Lạc Thư Nghi khẽ nhíu mày, lòng cảm thấy một sự tò mò khó gọi tên. Cô không biết tại sao, nhưng trực giác mách bảo rằng người mới này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của cô trong thời gian tới.
Buổi sáng trôi qua vội vã, cô lái xe đến công ty, không quên dừng lại trước một quán cà phê nhỏ bên đường để mua một ly cà phê. Khi vừa bước ra khỏi xe, cô bất ngờ va vào một người.
“Xin lỗi, tôi không…” – cô chưa kịp nói hết câu thì đã nhìn thấy ánh mắt người vừa va phải mình.
Người đàn ông đó cao ráo, gương mặt điển trai, ánh mắt sáng và nụ cười ấm áp khiến trái tim cô bỗng dưng nhói nhẹ. “Không sao, tôi cũng không chú ý đường,” – giọng anh trầm ấm, mang một sự dịu dàng khó tả.
Lạc Thư Nghi lúng túng cười nhẹ, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “À… cảm ơn.”
Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại một thoáng: “Anh là Hạ Tư Dịch, công ty đối tác. Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau từ hôm nay.”
Cô bất giác nhíu mày, vừa kinh ngạc vừa tò mò. “Là… hả? Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau tại công ty?”
Anh gật đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên sự ấm áp: “Đúng vậy. Tôi nghe nói bạn sẽ phụ trách hồ sơ. Rất mong được hợp tác cùng bạn.”
Cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cô: vừa tò mò, vừa một chút bất an. Người đàn ông này mang một thứ gì đó khiến cô không thể rời mắt – vừa chuyên nghiệp, vừa thân thiện, nhưng lại rất… khác với tất cả những người cô từng gặp.
Đến công ty, không khí họp đã bắt đầu. Lạc Thư Nghi cùng Hạ Tư Dịch ngồi đối diện nhau trong phòng họp rộng rãi, ánh sáng rọi xuống bàn hồ sơ. Anh sắp xếp tài liệu một cách gọn gàng, tay thoăn thoắt, nhưng không quên nở nụ cười nhẹ với cô mỗi khi cô trao đổi thông tin.
Buổi họp diễn ra suôn sẻ, nhưng Lạc Thư Nghi không thể không để ý cách anh lắng nghe cẩn thận, ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết. Có lần cô đưa ra một ý tưởng mới, anh gật đầu, rồi nói:
“Ý tưởng này rất khả thi, nhưng nếu chúng ta thêm một bước nữa, có thể tối ưu hơn.”
Cách nói chuyện vừa chuyên nghiệp vừa tinh tế khiến cô cảm thấy ngạc nhiên. Cô tự hỏi, liệu người đàn ông này có thật sự như vẻ bề ngoài, hay còn những điều sâu kín chưa bộc lộ?
Sau buổi họp, Hạ Tư Dịch đi cùng cô ra thang máy. Anh hỏi, giọng điệu thân thiện:
“Bạn đã làm việc tại công ty lâu chưa?”
“Ba năm rồi,” – cô trả lời, ánh mắt nhìn ra cửa sổ thang máy. “Công việc bận rộn nhưng cũng học hỏi được nhiều điều.”
Anh mỉm cười: “Vậy thì chắc bạn đã quen với nhịp sống nhanh ở đây. Nhưng đừng quên dành thời gian cho bản thân, bạn sẽ cần nó để giữ năng lượng làm việc tốt nhất.”
Cô lặng im một lúc, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp vừa bối rối. Anh nói đúng, nhưng chính sự quan tâm tinh tế đó khiến cô vừa cảm động vừa cảnh giác. Cô đã trải qua tình đầu, đã trải qua những vết thương không lành, nên bản năng tự vệ trong cô lập tức cảnh báo: đừng để trái tim lại bị lừa dối lần nữa.
Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng Hạ Tư Dịch không giống bất cứ ai cô từng gặp. Không giống Diệp Dạ – lạnh lùng, xa cách – anh mang đến một cảm giác ấm áp, dịu dàng, như ánh sáng len lỏi qua những vết nứt trong trái tim cô.
Cả ngày làm việc trôi qua nhanh chóng. Hạ Tư Dịch luôn giữ khoảng cách tinh tế, không xâm nhập quá sâu vào cuộc sống riêng của cô, nhưng cũng đủ để cô cảm thấy được quan tâm. Khi rời văn phòng, anh còn dặn cô:
“Buổi tối, nếu cần gì, cứ nhắn tin. Tôi có thể giúp bạn.”
Câu nói ấy, dù giản đơn, lại khiến cô bất giác mỉm cười. Cô chưa từng trải qua cảm giác vừa thoải mái vừa tin tưởng như vậy với một người lạ.
Trên đường về, cô nghĩ về Diệp Dạ, về lời hứa năm ấy, và về Hạ Tư Dịch – người đàn ông vừa xuất hiện trong cuộc sống hiện tại. Trái tim cô bỗng dưng rối bời, nhưng lần này không phải vì hụt hẫng hay đau đớn, mà là vì cảm giác kỳ lạ: một nỗi tò mò về khả năng mở lòng, về cơ hội cho một mối quan hệ mới.
Về đến căn hộ, cô đặt cặp sách xuống, nhắm mắt một lúc, hít sâu. Bốn năm qua, cô đã cố gắng tự mình bước tiếp, cố gắng chữa lành vết thương cũ. Giờ đây, một người mới xuất hiện, không vội vàng, không áp lực, chỉ dịu dàng và chân thành. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng trong lòng, một tia hy vọng mới bắt đầu lóe lên.
Đêm xuống, Lạc Thư Nghi nhìn ra ban công, ánh đèn thành phố nhấp nháy, tưởng tượng về những khả năng phía trước. Hạ Tư Dịch – với ánh mắt ấm áp, nụ cười tinh tế và sự chuyên nghiệp đầy sức hút – như một trang sách mới, mở ra cho cô một cơ hội: cơ hội để bước ra khỏi bóng tối của tình đầu, để đối diện với hiện tại và thử đón nhận một tình yêu khác.
Cô không biết liệu mình có đủ dũng khí để mở lòng, nhưng ít nhất, lần này, cô cảm nhận được một điều quan trọng: không phải mọi tình cảm đều giống nhau, và không phải mọi người đều giống nhau. Trong cuộc sống hiện tại, có những con người xuất hiện đúng lúc, đúng cách, đủ để chữa lành những vết thương cũ, và mang đến cho trái tim cơ hội để yêu thêm một lần nữa.
Và khi đêm buông xuống, căn hộ tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, Lạc Thư Nghi nhận ra rằng cuộc sống hiện tại – dù bận rộn, dù khó đoán – cũng chứa đựng những điều kỳ diệu. Những ngày sắp tới, với Hạ Tư Dịch bước vào cuộc sống của cô, chắc chắn sẽ là những ngày đầy bất ngờ, những ngày mà trái tim cô sẽ phải đối diện với những rung động mới, những cảm xúc vừa lạ vừa thân quen, và cả những lựa chọn mà cô chưa từng nghĩ tới…