kẻ thay thế tình đầu

Chương 4: Kẻ thay thế xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lạc Thư Nghi bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Dù hôm qua đã gặp Hạ Tư Dịch, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều bỡ ngỡ. Anh không giống bất cứ người đàn ông nào cô từng quen: vừa ấm áp, vừa tinh tế, nhưng lại mang theo một sức hút lạ lùng, khiến cô không thể rời mắt.

Vừa bước vào phòng làm việc, cô đã thấy anh đang đứng trò chuyện với trưởng phòng, ánh mắt chăm chú, nụ cười vừa nghiêm túc vừa thân thiện. Nhìn cách anh tương tác, cô nhận ra rằng Hạ Tư Dịch không chỉ đẹp trai mà còn cực kỳ chuyên nghiệp. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh, không được để trái tim lại rối loạn.”

Cuộc họp sáng diễn ra nhanh chóng. Hạ Tư Dịch chủ động trình bày kế hoạch hợp tác, lắng nghe ý kiến của mọi người, ghi chú cẩn thận. Khi đến phần bàn luận dự án mà Lạc Thư Nghi phụ trách, anh quay sang cô, ánh mắt chăm chú:

“Bạn Thư Nghi, ý tưởng này rất hay, nhưng nếu chúng ta thêm một bước nữa, kết quả sẽ tốt hơn. Tôi có thể đề xuất một số phương án không?”

Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười:

“Dĩ nhiên, anh cứ trình bày.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, không hề áp đặt, nhưng từng lời từng ý đều thể hiện sự tinh tế và chuyên nghiệp. Cô nhận ra, đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông vừa khiến cô cảm thấy an toàn vừa khiến cô tò mò đến mức khó tả.

Kết thúc buổi họp, mọi người cùng nhau ra ngoài, Hạ Tư Dịch lại đi cạnh cô, giọng điệu thân thiện:

“Bạn có thường xuyên ăn trưa ở đây không? Tôi nghe nói gần công ty có một quán mì khá ngon.”

Cô hơi bối rối, nhưng vẫn mỉm cười: “À… đôi khi, nhưng tôi thường ăn trưa với đồng nghiệp.”

Anh gật đầu, nụ cười không hề phai:

“Vậy hôm nay, tôi mời bạn đi cùng, chỉ đơn giản để nói chuyện và làm quen thêm.”

Cô bất ngờ, một phần muốn từ chối, phần khác lại thấy tò mò: “Thật sao? Nhưng tôi không biết liệu có hợp không…”

Hạ Tư Dịch nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng:

“Không sao cả, chỉ là buổi trò chuyện nhẹ nhàng. Tôi muốn hiểu rõ hơn về công việc và sở thích của bạn.”

Cuối cùng, cô đồng ý. Trong quán mì nhỏ, ánh sáng ấm áp chiếu xuống bàn, không gian yên tĩnh nhưng tràn đầy năng lượng. Hạ Tư Dịch trò chuyện về công việc, về những dự án anh đã từng thực hiện, xen lẫn vài câu chuyện đời thường nhẹ nhàng.

Lạc Thư Nghi dần thấy thoải mái. Anh không giống những người đàn ông lạnh lùng mà cô từng gặp, cũng không giống Diệp Dạ – người mà cô từng yêu tha thiết nhưng đã rời đi. Hạ Tư Dịch mang đến một cảm giác khác: an toàn, ấm áp, và quan trọng nhất, anh không hề áp lực, không hề khiến cô phải phòng thủ.

Khi bữa trưa kết thúc, Hạ Tư Dịch đứng lên, cầm túi xách của cô một cách tinh tế:

“Để tôi giúp bạn, đường phố đông xe, bạn không nên mang nặng.”

Cô hơi đỏ mặt, lúng túng nhận lấy: “Cảm ơn…”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không có gì. Chỉ là một chút quan tâm thôi.”

Ngày hôm đó trôi qua nhanh chóng. Mỗi lần Hạ Tư Dịch xuất hiện, dù chỉ là đi qua bàn làm việc hay trao đổi một vài câu, trái tim cô lại đập nhanh một nhịp khó hiểu. Cô vừa muốn giữ khoảng cách, vừa muốn tìm cách gần anh hơn. Cảm xúc lẫn lộn khiến cô không khỏi thở dài, tự nhủ: “Mình phải cảnh giác, đừng để trái tim lại rối loạn như trước.”

Chiều tối, khi mọi người đã ra về, Hạ Tư Dịch vẫn đứng lại để hoàn tất một vài tài liệu. Anh nhìn cô, giọng điệu dịu dàng:

“Bạn Thư Nghi, ngày mai chúng ta sẽ gặp đối tác mới. Tôi muốn đảm bảo bạn không phải chịu áp lực một mình. Tôi sẽ ở bên để hỗ trợ bạn.”

Cô hơi bối rối, ánh mắt không biết nên cười hay lo lắng: “Cảm ơn… nhưng tôi cũng có thể tự lo liệu mà.”

Anh nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên sự ấm áp:

“Biết bạn có khả năng, nhưng không ai muốn người bạn làm việc cùng gặp khó khăn. Đó chỉ là một chút quan tâm thôi.”

Khi ra khỏi công ty, cô chợt nhận ra rằng, từ sáng đến giờ, Hạ Tư Dịch xuất hiện liên tục trong suy nghĩ cô. Anh không hề cố gắng chiếm trái tim cô, cũng không vội vàng hay áp lực, nhưng chỉ cần sự hiện diện nhẹ nhàng ấy, đã đủ khiến cô cảm thấy trái tim ấm áp.

Trên đường về, Lạc Thư Nghi nhìn thành phố nhấp nháy ánh đèn, lòng dâng lên một cảm giác vừa kỳ lạ vừa dễ chịu. Cô nhận ra rằng, Hạ Tư Dịch không phải là Diệp Dạ. Anh là người khác, nhưng chính sự khác biệt ấy lại khiến cô tò mò, khiến cô bắt đầu nghĩ về những khả năng mới: khả năng mở lòng, khả năng trao cơ hội cho một tình cảm khác, một tình cảm không phải là ký ức đau đớn mà là hiện tại đầy hy vọng.

Về đến nhà, cô đặt cặp xuống, nhắm mắt một chút, thở dài. Bốn năm qua, cô đã cố gắng tự lập, tự bước tiếp, nhưng sự xuất hiện của Hạ Tư Dịch như một cơn gió mới, mang theo cảm giác vừa lạ vừa thân quen.

Cô tự nhủ: “Có lẽ, mình nên thử mở lòng một lần nữa. Không phải vì quên đi quá khứ, mà vì hiện tại vẫn còn những cơ hội để yêu thương.”

Đêm xuống, ánh đèn trong căn hộ rọi lên bàn làm việc, tờ lịch công việc dày đặc ghi chú cho ngày mai. Nhưng trong lòng cô, điều quan trọng nhất không phải là công việc, mà là sự hiện diện của một người đàn ông đặc biệt – người mà có thể sẽ bước vào cuộc sống cô, dần thay thế những nỗi đau tình đầu bằng một cảm giác mới, ấm áp và dịu dàng.

Và trong khoảnh khắc đó, Lạc Thư Nghi nhận ra rằng, Hạ Tư Dịch không chỉ là một đối tác công việc. Anh là người xuất hiện đúng lúc, không gấp gáp, không vội vàng, nhưng đủ để cô bắt đầu cảm nhận được trái tim mình rung động lần nữa – lần này, không phải vì ký ức, mà vì hiện tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×