kẻ thay thế tình đầu

Chương 5: Bão cảm xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, bầu trời Thượng Hải nhuốm một màu vàng nhạt, ánh hoàng hôn len lỏi qua từng tòa nhà cao tầng. Lạc Thư Nghi rảo bước trên con đường quen thuộc dẫn về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng. Trong lòng cô, hình ảnh Hạ Tư Dịch vẫn còn hiện hữu rõ ràng – cách anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, những lời quan tâm tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp.

Cô tự nhủ: “Mình phải tập trung vào hiện tại. Hạ Tư Dịch khác Diệp Dạ. Không thể cứ mãi nhìn về quá khứ.” Nhưng vừa dứt lời tự nhủ, trái tim cô bỗng nhói lên. Một bóng người quen thuộc xuất hiện phía trước, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, bước chân quen thuộc, dáng vẻ vẫn lạnh lùng nhưng nụ cười thoáng hiện lên khiến cô nhận ra ngay lập tức: Diệp Dạ.

“Lạc Thư Nghi…” – giọng anh trầm và ấm, vẫn như xưa, nhưng giờ lại mang theo một chút bồn chồn khó diễn tả.

Cô đứng sững lại, cảm giác bối rối và hoang mang tràn ngập tim. Bốn năm qua, cô đã cố gắng quên, đã học cách bước tiếp, nhưng giờ anh xuất hiện ngay trước mắt, tất cả những ký ức cũ ùa về, khiến cô như lạc vào một cơn bão cảm xúc không thể kiểm soát.

“Anh… sao anh lại ở đây?” – cô hỏi, giọng run run, cố giữ bình tĩnh nhưng không thành công.

Diệp Dạ bước gần, ánh mắt dừng lại nhìn cô, đầy khắc khoải:

“Anh nghe nói em vẫn ổn, nhưng anh muốn… gặp em. Anh… xin lỗi vì bốn năm trước.”

Cô hít sâu, cố gắng giữ khoảng cách: “Anh… đã nói xin lỗi rồi. Nhưng mọi chuyện đã qua.”

Anh nhìn cô, nụ cười thoáng buồn trên môi:

“Em nói đúng, mọi chuyện đã qua. Nhưng anh không thể quên em. Anh cần em biết rằng… dù bốn năm, dù khoảng cách, anh vẫn luôn nhớ.”

Trái tim cô nhói lên, những cảm xúc lẫn lộn khiến cô khó thở. Cô nhớ đến những buổi chiều họ cùng nhau dạo quanh sân trường, những lời hứa năm ấy, những nụ cười và ánh mắt ấm áp của anh. Nhưng đồng thời, cô cũng nhớ Hạ Tư Dịch – người đàn ông vừa xuất hiện trong đời cô, mang theo sự dịu dàng, ấm áp, khiến cô cảm nhận được một cơ hội mới.

Cô bước lùi lại, nhìn anh với ánh mắt đầy bối rối: “Anh… em đã có cuộc sống riêng. Anh không thể quay lại và… phá hỏng nó được.”

Diệp Dạ nhún vai, giọng trầm thấp nhưng kiên quyết:

“Anh không muốn phá hỏng gì cả. Anh chỉ muốn biết, liệu em còn cảm nhận được gì về anh, về quá khứ mà chúng ta đã có.”

Cô nhắm mắt, cố gắng dẹp những ký ức tràn về, nhưng từng hình ảnh, từng lời nói của anh cứ hiện lên rõ mồn một. Tim cô vừa đau vừa ấm, vừa muốn lùi lại vừa muốn tiến gần.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm bay mái tóc cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng trái tim mình đang đứng giữa hai lựa chọn: quá khứ với Diệp Dạ hay hiện tại với Hạ Tư Dịch.

Cô chưa kịp trả lời, điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Hạ Tư Dịch:

“Thư Nghi, anh về rồi. Mai gặp nhau sớm nhé. Giữ sức khỏe.”

Cô nhìn màn hình, lòng bỗng nhiên căng thẳng. Hình ảnh hai người đàn ông hiện lên cùng lúc trong tâm trí cô – một người là quá khứ, một người là hiện tại. Cảm giác vừa lo sợ vừa hồi hộp khiến cô khó thở.

Diệp Dạ tiến lại gần hơn, giọng trầm:

“Em… vẫn nhớ anh, phải không?”

Cô lặng im, nước mắt bỗng trào ra. Không phải vì hạnh phúc, mà vì bão tố cảm xúc đang dâng trào trong tim. Cô yêu Diệp Dạ, nhưng bốn năm đã làm trái tim cô chai sạn, và đồng thời, Hạ Tư Dịch – người mới – lại khiến cô cảm thấy rung động một cách chân thành, khác hẳn.

“Anh… đừng… làm vậy. Em…” – cô nghẹn lời, vừa muốn lùi lại vừa muốn nắm lấy bàn tay anh.

Diệp Dạ nhìn cô, ánh mắt trầm buồn:

“Anh biết em còn rung động… nhưng anh không ép buộc em. Anh chỉ muốn em biết, anh vẫn ở đây. Nếu em cần anh, chỉ cần quay đầu, anh sẽ không rời đi lần nữa.”

Cô nhìn vào mắt anh, tim nhói từng nhịp. Tất cả những ký ức cũ ùa về, nỗi đau cũ lẫn niềm nhớ nhung trộn lẫn, khiến cô gần như không thể thở nổi.

Một tiếng chuông điện thoại khác vang lên – lần này là của Hạ Tư Dịch. Cô run rẩy nhận điện thoại, giọng trầm:

“Xin lỗi… em đang bận à?”

Cô nhìn Diệp Dạ, rồi đáp: “À… à, không… chỉ là…” – cô lúng túng, không biết nên nói gì.

Hạ Tư Dịch giọng điệu dịu dàng: “Em về nhà an toàn nhé. Đừng để mưa chiều nay làm ướt tóc.”

Cô lặng im, lòng dâng lên một cảm giác vừa tội lỗi vừa ấm áp. Hạ Tư Dịch không hề biết chuyện vừa xảy ra, nhưng sự quan tâm của anh vẫn khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

Diệp Dạ nhìn cô, vẻ mặt trầm tư:

“Anh… hiểu. Nếu em chọn hiện tại, anh sẽ tôn trọng. Nhưng anh chỉ muốn em biết rằng, trái tim anh chưa bao giờ thay đổi.”

Cô nhìn anh, đôi mắt đầy nước: “Anh… em không biết mình nên làm gì cả…”

Diệp Dạ mỉm cười nhẹ, nắm lấy tay cô một cách dịu dàng:

“Đừng vội vàng. Cả anh và em đều cần thời gian. Nhưng em phải hứa một điều – đừng lãng quên bản thân trong nỗi nhớ. Dù thế nào, em vẫn phải sống, vẫn phải mỉm cười.”

Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh. Trái tim cô vừa nhói vừa rung động, vừa đau vừa bình yên. Những ký ức bốn năm trước ùa về, hòa cùng cảm giác hiện tại khiến cô cảm thấy như đang đứng giữa một cơn bão cảm xúc khủng khiếp.

Khi Diệp Dạ rời đi, chỉ để lại chiếc bóng dài trên con đường nhuộm ánh hoàng hôn, Lạc Thư Nghi đứng đó, tay run run, lòng dậy sóng. Cô nhìn về hướng anh đi, nhưng đồng thời, cảm giác về Hạ Tư Dịch vẫn vẹn nguyên trong tim – một sự dịu dàng, ấm áp, chân thành.

Cô tự nhủ: “Mình phải chọn con đường của riêng mình. Nhưng sao trái tim lại vừa muốn Diệp Dạ quay lại vừa muốn Hạ Tư Dịch ở lại…”

Đêm xuống, căn hộ nhỏ tràn ngập ánh đèn vàng. Lạc Thư Nghi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phố phường nhấp nháy ánh sáng. Trong lòng cô, cơn bão cảm xúc vẫn chưa tan – vừa là ký ức, vừa là hiện tại, vừa là nỗi nhớ, vừa là sự rung động mới.

Cô biết rằng những ngày tới sẽ không hề đơn giản. Diệp Dạ đã xuất hiện, mang theo quá khứ và nỗi nhớ nhung; Hạ Tư Dịch đang len lỏi vào cuộc sống hiện tại, mang theo dịu dàng và hi vọng. Trái tim cô, giữa hai thế giới, đang dao động mạnh mẽ.

Và trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra một điều quan trọng: cuộc sống không chỉ là bước tiếp hay quên đi, mà là đối diện, là lựa chọn và là học cách mở lòng, dù trái tim từng vỡ vụn vẫn chưa hoàn toàn lành lặn.

Cơn bão cảm xúc ấy sẽ còn kéo dài, nhưng Lạc Thư Nghi biết, mình không thể né tránh. Bởi chỉ khi đối diện, cô mới có thể tìm thấy câu trả lời cho trái tim mình – câu trả lời về tình đầu, về tình yêu hiện tại, và về những rung động mà cô chưa từng trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×