kẻ thay thế tình đầu

Chương 6: Sự quan tâm đặc biệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lạc Thư Nghi bước vào công ty với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Cơn bão cảm xúc từ lần gặp Diệp Dạ vẫn chưa lắng xuống, nhưng cô biết mình không thể để quá khứ chi phối hiện tại. Cô hít một hơi thật sâu, thả lỏng vai, rồi bước vào phòng làm việc.

Vừa đến bàn, cô đã thấy Hạ Tư Dịch đang sắp xếp hồ sơ, ánh mắt tập trung nhưng khuôn mặt vẫn toát lên nét dịu dàng vốn có. Khi nhìn thấy cô, anh mỉm cười, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm:

“Chào buổi sáng, Thư Nghi. Hôm nay trông em có vẻ mệt mỏi, ngủ không đủ à?”

Cô hơi bất ngờ, lúng túng mỉm cười:

“À… cũng bình thường thôi. Chỉ là hôm qua hơi căng thẳng một chút.”

Hạ Tư Dịch gật đầu, ánh mắt trầm tư nhưng ấm áp:

“Em nên nghỉ ngơi đầy đủ, nếu cần, tôi có thể hỗ trợ để em bớt áp lực công việc.”

Cô nhìn anh, tim bỗng dưng nhói một nhịp. Không phải lần đầu cô cảm nhận sự quan tâm của Hạ Tư Dịch, nhưng lần này, nó gần gũi hơn, chân thành hơn, khiến cô vừa muốn nhờ anh giúp vừa sợ bản thân sẽ lệ thuộc vào anh.

Cả buổi sáng trôi qua trong không khí tập trung. Hạ Tư Dịch luôn chủ động giúp đỡ cô trong những chi tiết nhỏ nhặt, từ việc sắp xếp tài liệu, nhắc nhở các cuộc họp quan trọng, đến cách anh tinh tế chuẩn bị một cốc cà phê đúng gu mà cô thích, đặt ngay trên bàn làm việc của cô.

Lạc Thư Nghi không khỏi đỏ mặt khi phát hiện ra chi tiết đó. Cô vừa cảm động vừa hơi bối rối: “Anh… sao lại để ý đến chuyện nhỏ nhặt vậy?”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Những chi tiết nhỏ đôi khi quan trọng hơn mọi kế hoạch lớn. Tôi muốn em cảm thấy thoải mái khi làm việc.”

Cô cúi đầu, cố nhịn cười, lòng vừa ấm áp vừa bối rối. Hạ Tư Dịch không chỉ quan tâm một cách tinh tế, mà còn làm cô nhận ra rằng trái tim mình đang dần mềm lại, trái ngược hoàn toàn với cảm giác lạnh lùng mà Diệp Dạ từng mang đến.

Buổi trưa, Hạ Tư Dịch bất ngờ nhắn tin mời cô đi ăn cùng:

“Hôm nay trời nắng nhẹ, em có muốn ra ngoài ăn trưa không? Tôi muốn cùng em đi một chút.”

Cô thoáng chần chừ, rồi gật đầu: “Được, anh dẫn đi chỗ nào?”

Anh đáp tin nhắn nhanh chóng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Một quán nhỏ gần hồ, không quá ồn ào, em sẽ thích.”

Cô không ngờ Hạ Tư Dịch lại quan tâm đến sở thích của mình đến mức này. Khi đến quán, ánh nắng chiếu qua cửa kính, làm không gian ấm áp và dễ chịu. Họ chọn một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng.

Trong bữa ăn, Hạ Tư Dịch chủ động hỏi về công việc, về những dự án mà cô đang thực hiện, xen lẫn vài câu chuyện đời thường nhẹ nhàng, khiến cô dần thoải mái hơn. Cô nhận ra, anh không chỉ quan tâm đến công việc mà còn muốn hiểu cô, muốn cô cảm thấy an toàn và được trân trọng.

Khi cô kể về những khó khăn trong công việc, Hạ Tư Dịch lắng nghe, gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói:

“Em không cần gồng mình một mình. Tôi có thể hỗ trợ, nhưng nếu em không muốn, chỉ cần nói, tôi sẽ không ép buộc.”

Câu nói ấy khiến cô bật cười nhẹ, trong lòng vừa ấm áp vừa rung động. Cô nhận ra, Hạ Tư Dịch không giống bất cứ người đàn ông nào cô từng gặp – anh không áp lực, không gấp gáp, chỉ dịu dàng và quan tâm một cách tự nhiên, khiến trái tim cô dần mở ra.

Sau bữa trưa, khi họ đi dạo quanh hồ, Hạ Tư Dịch bất ngờ nhặt một chiếc lá vàng rơi dưới chân, đưa cho cô:

“Đây là mùa thu, nhưng cũng là khoảnh khắc đẹp. Tôi muốn em giữ chút gì đó của hôm nay.”

Cô nhìn chiếc lá, rồi nhìn anh, tim nhói lên vì sự quan tâm nhỏ bé nhưng tinh tế ấy. “Cảm ơn…” – cô nói, giọng run run, nhưng đầy chân thành.

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Không có gì. Chỉ là một chút quan tâm, nhưng tôi hy vọng em cảm nhận được.”

Cảm giác vừa lạ vừa thân quen khiến cô lặng im một lúc, lòng dâng lên những cảm xúc khó diễn tả. Cô tự nhủ: “Mình không thể phủ nhận trái tim đang rung động. Nhưng sao lại khác với cảm giác năm xưa…?”

Trở về công ty, Hạ Tư Dịch không hề để cô đi một mình, mà đi cạnh, giọng dịu dàng:

“Chiều nay trời có mưa nhỏ, em nhớ mang theo áo mưa nhé. Nếu quên, tôi có thể đưa em về.”

Cô đỏ mặt, hơi lúng túng: “Cảm ơn anh… Nhưng tôi có thể tự mang mà.”

Anh gật đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên sự ấm áp:

“Tôi biết, nhưng tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em an toàn. Thật sự, quan tâm một chút thôi.”

Cả buổi chiều, Lạc Thư Nghi cảm nhận được sự quan tâm liên tục và nhẹ nhàng của Hạ Tư Dịch. Từ việc nhắc nhở những cuộc họp nhỏ, chuẩn bị đồ uống đúng sở thích, đến việc tinh tế quan sát cảm xúc cô – tất cả đều khiến cô vừa ấm áp vừa bối rối.

Khi tan làm, Hạ Tư Dịch chủ động mở cửa, nhường cô bước ra trước, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Đi đường cẩn thận. Nếu có mưa, tôi sẽ đợi em dưới mái hiên.”

Cô lặng im, lòng vừa rung động vừa cảnh giác. Anh không vội vàng, không áp lực, chỉ dịu dàng và quan tâm theo cách tự nhiên nhất. Trái tim cô, vốn đã chai sạn sau bão tố tình đầu, lần đầu tiên rung động trở lại một cách an toàn, khiến cô nhận ra rằng mình bắt đầu mở lòng với một tình cảm mới – dịu dàng, chân thành và đặc biệt.

Về đến nhà, cô đặt cặp xuống, nhìn ra ban công thành phố nhấp nháy ánh đèn. Cô tự nhủ: “Hạ Tư Dịch… anh thật sự quan tâm đến mình. Nhưng sao cảm giác này lại vừa thân quen vừa lạ lùng thế này?”

Cô biết rằng, những ngày tới sẽ còn nhiều thử thách, bởi Diệp Dạ vẫn tồn tại trong ký ức, còn Hạ Tư Dịch đang từng bước len vào hiện tại. Nhưng lần này, trái tim cô không còn sợ hãi, mà bắt đầu học cách đón nhận, học cách rung động lại – học cách trao cơ hội cho một tình cảm mới, thay thế vết thương cũ bằng một sự ấm áp, chân thành.

Và trong ánh đèn vàng dịu dàng của căn hộ, Lạc Thư Nghi mỉm cười, biết rằng sự quan tâm đặc biệt của Hạ Tư Dịch không chỉ là hành động, mà còn là nhịp cầu nối cô đến một khả năng mới – một tình yêu dịu dàng, an toàn và đầy hy vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×