kẻ thay thế tình đầu

Chương 7: Nhận ra khoảng cách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lạc Thư Nghi thức dậy với tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa bối rối. Sự quan tâm tinh tế của Hạ Tư Dịch hôm qua vẫn hiện rõ trong tâm trí cô. Cô vừa thấy ấm áp, vừa thấy lạ lùng, tự hỏi vì sao một người đàn ông xuất hiện trong cuộc sống mình lại có thể làm trái tim cô rung động một cách nhẹ nhàng, không vội vàng, không áp lực.

Nhưng ngay cả khi trái tim bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của Hạ Tư Dịch, những ký ức về Diệp Dạ vẫn chực trào lên, nhắc nhở cô rằng quá khứ chưa bao giờ thực sự rời đi. Bốn năm qua, cô đã học cách sống cùng nỗi nhớ ấy, nhưng giờ đây, sự xuất hiện của Hạ Tư Dịch khiến cô nhận ra một điều quan trọng: có một khoảng cách vô hình giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình đầu và tình cảm mới đang hình thành.

Cô đến công ty, lòng đầy những suy nghĩ lẫn lộn. Hạ Tư Dịch đã đến trước, như thường lệ, chuẩn bị hồ sơ một cách cẩn thận. Khi gặp cô, anh mỉm cười nhẹ:

“Chào buổi sáng, Thư Nghi. Hôm nay trông em tươi tỉnh hơn hôm qua.”

Cô khẽ cười, lòng bỗng dưng rung lên: “Ừ… em ngủ khá tốt.”

Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Tốt. Một ngày bắt đầu với năng lượng tốt sẽ đem lại kết quả tốt. Anh hy vọng hôm nay cũng vậy với em.”

Cô bước vào bàn làm việc, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng. Cô tự nhủ: “Anh ấy thật sự quan tâm… nhưng mình không thể quên quá khứ. Làm sao cân bằng được?”

Buổi sáng trôi qua, Hạ Tư Dịch liên tục xuất hiện với những hành động quan tâm tinh tế: chuẩn bị cà phê đúng gu, nhắc nhở các chi tiết trong hồ sơ, cẩn thận hỗ trợ cô khi gặp vấn đề nhỏ. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại rung lên một cách khó tả, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để không để bản thân quá gần.

Trong giờ nghỉ trưa, Hạ Tư Dịch chủ động mời cô đi dạo quanh khu hồ gần công ty. Cô gật đầu, tự nhủ: “Chỉ là đi dạo thôi, không nên để cảm xúc chi phối.”

Dọc theo con đường lát đá quanh hồ, gió thu nhẹ thổi, lá vàng bay khắp nơi. Hạ Tư Dịch bước sát bên cô, ánh mắt quan sát, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Em có thường ra đây không?”

“Không nhiều,” – cô đáp, mắt nhìn xuống mặt hồ lấp lánh. – “Chỉ khi cần thư giãn, tôi mới ra.”

Anh mỉm cười, tay khẽ chạm nhẹ vào túi sách cô để đỡ khi cô vấp đá:

“Thì hôm nay là dịp tốt. Một chút gió, một chút nắng… sẽ giúp em cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”

Cô bất giác nhìn anh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Nhưng trong lòng, cô vẫn không thể quên Diệp Dạ – hình ảnh anh đứng dưới ánh hoàng hôn hôm trước, đôi mắt trầm buồn, lời nói chân thành khiến trái tim cô gần như vỡ ra.

Cô tự hỏi: “Mình đang rung động vì ai? Quá khứ hay hiện tại?”

Một khoảng lặng xảy ra giữa hai người. Hạ Tư Dịch im lặng, quan sát cô với ánh mắt đầy dịu dàng nhưng cũng có chút dè dặt, như thể nhận ra cô đang bối rối.

“Em… có chuyện gì trong lòng à?” – anh hỏi, giọng trầm nhưng không áp lực.

Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh:

“Không… chỉ là… đôi khi mình nghĩ quá nhiều thôi.”

Anh gật đầu, vẫn giữ khoảng cách, ánh mắt vẫn dịu dàng:

“Đôi khi cần suy nghĩ là tốt, nhưng đừng để nó làm em mệt mỏi. Nếu em muốn, tôi sẽ luôn ở bên để hỗ trợ, không áp đặt, chỉ là… quan tâm thôi.”

Cô khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy một sự ấm áp khó tả. Hạ Tư Dịch khác Diệp Dạ. Anh không hề gấp gáp, không hề làm cô áp lực, mà chỉ dịu dàng và kiên nhẫn, như một người bạn đáng tin cậy, nhưng đồng thời cũng khiến trái tim cô rung động.

Buổi chiều, khi trở lại công ty, Lạc Thư Nghi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Diệp Dạ:

“Anh muốn gặp em tối nay. Chỉ một lần thôi.”

Trái tim cô như bị bóp chặt. Bốn năm qua, cô đã học cách sống cùng nỗi nhớ anh, nhưng giờ đây, anh xuất hiện, lại kéo cô về quá khứ, nơi cô từng vỡ vụn. Cô nhìn tin nhắn, lòng đầy bối rối và hoang mang.

Cô tự hỏi: “Mình nên gặp anh ấy không? Hay nên giữ khoảng cách?”

Trong lúc đó, Hạ Tư Dịch lại nhắn tin:

“Em về nhà an toàn nhé. Mai gặp nhau sớm để chuẩn bị hồ sơ. Chúc em một buổi tối yên bình.”

Cô nhìn màn hình, hai tin nhắn từ hai người đàn ông – một từ quá khứ, một từ hiện tại – khiến trái tim cô rối bời. Khoảng cách giữa hai cảm xúc, giữa quá khứ và hiện tại, trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Cô ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ, lòng tràn đầy suy nghĩ. Diệp Dạ là tình đầu, là ký ức không thể quên; Hạ Tư Dịch là hiện tại, là cơ hội để mở lòng lại, để trái tim dần lành lặn. Nhưng làm sao để lựa chọn, khi cả hai đều có sức hút riêng, cả hai đều quan trọng theo cách riêng của mình?

Buổi tối, khi cô chuẩn bị đi gặp Diệp Dạ, trái tim vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết mình sẽ phải đối diện với quá khứ, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được khoảng cách rõ ràng giữa những rung động với Hạ Tư Dịch và những cảm xúc chưa thể dứt với Diệp Dạ.

Trên đường đi, cô tự nhủ: “Mình phải đối diện. Phải biết rõ cảm xúc của bản thân. Khoảng cách này… mình cần nhận ra để quyết định, không thể để trái tim tiếp tục rối loạn.”

Khi đến nơi, nhìn thấy Diệp Dạ đứng đó, ánh mắt trầm buồn nhưng đầy khắc khoải, cô nhận ra một lần nữa: khoảng cách giữa quá khứ và hiện tại không chỉ là thời gian, mà còn là cách trái tim cô cảm nhận hai người đàn ông khác nhau.

Cô hít sâu, bước đến gần anh, lòng đầy bối rối nhưng kiên quyết: “Anh… chúng ta cần nói chuyện.”

Diệp Dạ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút bồn chồn:

“Anh hiểu… Em đã thay đổi. Và anh tôn trọng điều đó.”

Cô nhận ra, bão tố cảm xúc không phải để trốn tránh, mà là để nhận ra khoảng cách, để hiểu rõ trái tim mình muốn gì. Quá khứ và hiện tại, tình đầu và tình cảm mới – tất cả đều tồn tại, nhưng trái tim cô phải chọn con đường riêng, học cách mở lòng mà không bị tổn thương.

Khi trở về nhà, Lạc Thư Nghi nhìn ra ban công, ánh đèn thành phố nhấp nháy. Cô biết rằng, nhận ra khoảng cách không dễ chịu chút nào, nhưng đó là bước quan trọng để trái tim cô có thể bình yên, để yêu một cách chân thành, và để đón nhận Hạ Tư Dịch – người đang kiên nhẫn bước vào hiện tại của cô, thay thế dần những nỗi đau cũ bằng một sự ấm áp, dịu dàng và hi vọng.

Cô hít sâu, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Khoảng cách đã rõ… giờ là lúc học cách đi tiếp, bước chậm mà chắc, để trái tim không còn lạc lối.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×