kẻ thế mạng giữa phố thị

Chương 10: Bình Minh Đổi Lấy Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

I. Thoát Thân và Người Sống Sót

Vụ nổ rung chấn cục bộ từ Vỏ bọc Hậu vệ chỉ kéo dài chưa đầy một giây, nhưng nó đã làm rung chuyển toàn bộ tầng 99 của Tháp Chronos. Elara đứng sững sờ, cố gắng chấp nhận sự thật tàn khốc: Kael đã ra đi. Nơi anh vừa đứng chỉ còn là một lớp tro bụi kim loại đen và một vệt sáng trắng lập lòe. Tổng Tư lệnh Valerius nằm bất động dưới sàn, bị luồng xung tâm linh của cô đánh gục, khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ kinh ngạc tột độ.

Lõi Chronos đã bị phá hủy. Quả cầu hổ phách đã tan biến, để lại một khoảng trống lạnh lẽo, và những gợn sóng thời gian méo mó đã biến mất.

Không có thời gian cho nỗi đau. Elara cảm nhận được sự hỗn loạn bên dưới. Hệ thống Archon, bị Valerius điều khiển trực tiếp, đang sụp đổ. Các tầng dưới bắt đầu vang lên tiếng còi báo động khẩn cấp và tiếng bước chân nặng nề.

"Rian! Cậu có nghe tôi không?" Elara hét vào tai nghe, giọng cô run rẩy.

Sự tĩnh lặng đáng sợ. Sau vài giây căng thẳng, một giọng nói yếu ớt vang lên.

"Tôi... tôi vẫn ở đây, Elara. Tôi đã khóa tất cả các tầng trên 50. Nhưng chúng đang tập hợp ở khu vực tiếp đất... Tháp đang tự hủy. Cô phải xuống ngay!"

Elara lao vào thang máy. Cô thấy Valerius đang cố gắng bò dậy, đôi mắt hắn nhìn cô đầy hận thù. Elara không còn thời gian cho sự trả thù. Cô dùng một cú đá mạnh vào huyệt thái dương của hắn, khiến tên Tổng Tư lệnh gục xuống một lần nữa, hoàn toàn bất tỉnh.

Elara xuống thang máy, dừng lại ở tầng hầm. Khu vực này tối tăm và ẩm ướt. Cô thấy Rian đang dựa vào một bức tường đổ nát, khẩu súng ngắn xung điện cũ nằm lỏng lẻo trên tay. Vết thương ở vai cậu đã rỉ máu qua lớp băng. Cậu đã kiệt sức.

"Chúng ta... phải đi," Elara đỡ lấy Rian.

"Đợi đã," Rian nói, thở hổn hển. Cậu chỉ vào một chiếc máy tính bảng Archon màu xám đang nhấp nháy trên mặt đất. "Hệ thống bảo vệ của tháp bị tắt. Tôi đã đột nhập vào hệ thống vận chuyển. Có một chiếc Máy bay Vận tải hạng nhẹ Archon đang chờ ở bãi đáp bí mật phía Tây thành phố. Chúng ta có thể dùng nó... để về nhà."

Đó là một tia hy vọng mỏng manh. Họ không thể quay lại Lối mòn Hoàng đạo được nữa.

Elara mang Rian trên lưng. Cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình, đẩy Rian vào đường thoát nước đã sập. Họ bò qua những đường ống ẩm ướt, luồn lách qua hệ thống thoát nước cổ kính của Zenith. Nỗi đau thể xác của Rian và nỗi đau tinh thần của Elara hòa quyện, tạo thành một động lực duy nhất: Sống Sót.

Khi họ ra khỏi đường hầm và đến bãi đáp, trời đã hửng sáng. Chiếc máy bay vận tải hạng nhẹ Archon đậu sẵn ở đó.

"Chúng ta đã trễ," Elara nói khi thấy một nhóm lính gác đang chạy về phía họ.

"Không trễ đâu," Rian nói, nheo mắt lại. "Tôi đã lập trình cho hệ thống phòng thủ của máy bay nghĩ rằng chúng ta là Valerius và tùy tùng của hắn. Nhanh lên!"

Họ lao lên máy bay. Elara thắt dây an toàn cho Rian, sau đó lao vào buồng lái. Cô không phải là một phi công, nhưng cô đã học được vài điều từ Kael.

Máy bay cất cánh, ngay khi những viên đạn plasma đầu tiên chạm vào đuôi. Elara điều khiển máy bay bay thẳng lên, hướng về phía Bắc. Cô không quay lại nhìn thành phố Zenith, nơi sự hy sinh của Lyra và Kael đã đổi lấy một bình minh mới.

II. Về Nhà và Gánh Nặng của Người Sống Sót

Chuyến bay trở về Sanctuary – căn cứ bí mật của phe Kháng chiến – là một hành trình dài và im lặng. Elara vừa lái máy bay, vừa chăm sóc Rian. Cô đã dùng gói sơ cứu cuối cùng để cầm máu vết thương của cậu.

Khi chiếc máy bay vận tải Archon hạ cánh xuống khu vực bí mật của Sanctuary, nó lập tức gây ra sự hỗn loạn. Hàng chục chiến binh Kháng chiến xông ra, cảnh giác và nghi ngờ.

Nhưng khi họ nhìn thấy Elara và Rian, cùng với sự trống rỗng trong ánh mắt Elara, mọi sự nghi ngờ đều tan biến.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Chỉ huy Marcus, một cựu binh già cả nhưng mạnh mẽ, hỏi, giọng ông nghẹn lại.

Elara bước ra khỏi máy bay, cơ thể cô run rẩy vì kiệt sức. Cô không khóc. Nước mắt đã khô cạn từ lâu.

"Archon... đã bị đánh bại," Elara nói, giọng cô khàn đặc. "Lõi Năng lượng bị phá hủy ở Chương 6. Lõi Chronos bị phá hủy ở Chương 9. Tổng Tư lệnh Valerius đã bị hạ gục."

Một tiếng reo hò lớn vang lên. Nhưng ngay sau đó, Marcus nhìn quanh, ánh mắt tìm kiếm.

"Kael đâu? Và Lyra?"

Elara không cần phải trả lời. Marcus, một chiến binh lão luyện, hiểu được sự im lặng đó. Nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt mọi người vụt tắt. Họ biết, chiến thắng này đã phải trả giá bằng máu.

Rian được đưa đi điều trị khẩn cấp. Elara được đưa đến phòng y tế, nhưng cô từ chối điều trị. Cô chỉ muốn ngồi im lặng, giữ lấy mảnh kim loại cháy xém của Vỏ bọc Hậu vệ mà cô đã nhặt được trên Tầng 99.

Trong những ngày tiếp theo, tin tức về sự sụp đổ của Archon lan truyền như cháy rừng. Không có Dự án Chronos để thao túng lịch sử, không có Valerius để chỉ huy, và không có Lõi Năng lượng để cung cấp năng lượng cho hệ thống kiểm soát của chúng. Các căn cứ của Archon trên khắp hành tinh bắt đầu sụp đổ trong sự hỗn loạn và nổi dậy.

Phe Kháng chiến đã chiến thắng. Nhưng Elara và Rian, hai người sống sót cuối cùng của biệt đội nòng cốt, cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Khi Rian đã tỉnh lại và hồi phục, Elara đến thăm cậu. Rian ngồi trên giường, cậu đã cắt đi mái tóc dài và vẻ ngoài của cậu đã thay đổi, từ một hacker nhút nhát thành một chiến binh trầm tĩnh.

"Valerius... hắn đã chết chưa?" Rian hỏi.

"Không rõ," Elara trả lời. "Tôi đã đánh gục hắn bằng xung tâm linh. Hắn bị thương nặng về mặt tinh thần. Có lẽ Archon đã bắt hắn đi, hoặc hắn đã chết trong sự sụp đổ của tháp. Quan trọng là... hắn không còn là mối đe dọa nữa."

Rian đưa cho cô một vật nhỏ. Đó là chiếc máy ghi âm của Lyra. "Tôi đã sửa nó. Tôi tìm thấy một tệp tin ẩn khác. Lyra đã chuẩn bị mọi thứ."

III. Di Sản và Lời Nhắn Cuối Cùng

Tệp tin ẩn không phải là một chiến lược. Nó là một thông điệp cuối cùng. Elara và Rian cùng nhau lắng nghe, trong căn phòng nhỏ và yên tĩnh của Sanctuary.

Giọng Lyra vang lên, đầy sự dịu dàng và tiên đoán:

"Nếu các con nghe thấy điều này, có nghĩa là ta và Kael đã không thể trở về. Con đường của chúng ta kết thúc ở sự hy sinh. Nhưng con đường của các con... chỉ mới bắt đầu."

"Elara, khả năng của con không phải là vũ khí, nó là cầu nối. Con là người duy nhất có thể lắng nghe được sự thật từ ký ức của người khác, và truyền đạt nó mà không bị méo mó. Con phải trở thành Người Giữ Ký Ức."

"Rian, con là bộ não. Con là người duy nhất có thể thấy được các khuôn mẫu và hệ thống đằng sau sự hỗn loạn. Con phải trở thành Người Xây Dựng Lại, sử dụng công nghệ để phục vụ cho nhân loại, chứ không phải thống trị."

"Archon đã cố gắng thay đổi lịch sử vì họ ghê tởm Sự Hỗn Loạn của nó. Họ ghê tởm những lỗi lầm, những thất bại, và những sự lựa chọn đau đớn. Nhưng Kael đã dạy ta rằng, chính những điều đó đã tạo nên Giá trị của Sự Tồn Tại."

"Đừng cố gắng xóa bỏ quá khứ, đừng cố gắng tìm kiếm sự hoàn hảo. Hãy chấp nhận Thực tại - một thực tại đầy vết thương, nhưng là thực tại duy nhất thuộc về chúng ta. Nhiệm vụ cuối cùng của các con... không phải là chiến đấu, mà là Bảo tồn Ký Ức."

Thông điệp kết thúc. Elara và Rian nhìn nhau. Cả hai đều đã khóc, không phải vì đau buồn, mà vì tìm thấy mục đích mới.

Họ đã chiến thắng cuộc chiến vật chất, nhưng giờ họ phải chiến đấu một cuộc chiến tinh thần: ngăn chặn bất kỳ ai khác, bao gồm cả chính những người Kháng chiến, cố gắng "sửa chữa" lịch sử.

Chỉ huy Marcus đưa cho họ một nhiệm vụ mới: thiết lập Trung tâm Bảo tồn Ký Ức tại chính thành phố Zenith cũ, nơi họ đã chiến đấu.

Trong vòng một năm, Elara và Rian đã rời bỏ vai trò của những chiến binh. Họ trở thành kiến trúc sư của một thời đại mới.

Rian đã dùng chính hệ thống của Archon để tạo ra một Mạng lưới Thông tin Mở trên toàn cầu, đảm bảo mọi người đều có quyền truy cập vào thông tin và không có bất kỳ tổ chức nào có thể thao túng sự thật một lần nữa.

Elara đã sử dụng khả năng ngoại cảm của mình, không phải để chiến đấu, mà để làm dịu đi nỗi đau chiến tranh, và giúp mọi người chấp nhận những mất mát, bao gồm cả sự hy sinh của Lyra và Kael.

Họ đã dùng những mảnh vỡ của Tháp Chronos để xây dựng một Đài Tưởng Niệm, hình ảnh của Lyra và Kael được khắc trên đá băng vĩnh cửu.

IV. Tương Lai Không Thể Thay Đổi

Một năm sau.

Mặt trời chiếu rọi lên Thành phố Zenith đã được tái thiết. Những đống đổ nát đã được dọn sạch. Đài Tưởng Niệm Ký Ức đứng uy nghi tại trung tâm thành phố, ngay vị trí của Tháp Chronos cũ.

Elara, giờ đây không còn mặc áo giáp chiến đấu, mà là một chiếc áo choàng màu xám thanh lịch, đứng trước Đài Tưởng Niệm. Cô đặt một bông hoa băng trắng lên bức tượng khắc họa Lyra và Kael.

Rian, hoàn toàn bình phục, đứng cạnh cô. Cậu là người chịu trách nhiệm về công nghệ tại Trung tâm Bảo tồn.

"Chúng ta đã ngăn chặn Valerius, nhưng liệu chúng ta có ngăn chặn được chính mình không?" Rian hỏi, giọng cậu trầm tư. "Lịch sử luôn lặp lại."

Elara mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và kiên định. Cô đặt tay lên bức tượng của Kael.

"Kael đã dạy tôi điều này, Rian," Elara nói. "Anh ấy đã chọn sự thật đau đớn thay vì sự hoàn hảo giả tạo. Sự hy sinh của anh ấy không phải để chấm dứt chiến tranh, mà là để đảm bảo chúng ta luôn có quyền được lựa chọn."

"Archon đã chết. Nhưng chúng ta phải đảm bảo rằng, Ý thức Hệ Chronos—sự ám ảnh về việc xóa bỏ lỗi lầm—không bao giờ được hồi sinh."

Họ cùng nhau đi vào Trung tâm Bảo tồn. Bên trong, Rian đã lắp đặt một máy chiếu ba chiều, chiếu sáng hàng triệu hình ảnh, video, và tài liệu lịch sử của Thời đại Hỗn loạn. Đó là sự thật, đầy máu và nước mắt, nhưng là sự thật duy nhất.

Khi họ đi ngang qua, Elara cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc. Cô dừng lại trước một bức tường khắc tên những người đã hy sinh.

"Lyra và Kael đang ở đây," Elara thì thầm. "Họ không phải là hồn ma, mà là ký ức. Họ là những sự lựa chọn đã tạo nên chúng ta."

Rian đưa cho cô một vật nhỏ cuối cùng: chiếc vòng da của Kael, được Lyra tháo ra trước khi hy sinh. Nó đã được khôi phục.

"Tôi đã tìm thấy nó. Nó đã được cất giữ an toàn. Nó thuộc về cô."

Elara cầm chiếc vòng. Cô cảm nhận được hơi ấm của Kael, sức mạnh của Lyra, và trí tuệ của Rian. Cô đeo nó lên cổ tay.

Cuộc hành trình đã kết thúc. Nhưng công việc của họ—bảo tồn ký ức của quá khứ để xây dựng một tương lai không thể thay đổi—chỉ mới bắt đầu.

Trong một thế giới vừa được cứu vớt, hai người sống sót, một Hacker và một Nhà Ngoại cảm, đã trở thành những người giữ lửa cho lịch sử. Họ đã chứng minh rằng, hy vọng không phải là không có vết thương, mà là chấp nhận vết thương đó và tiếp tục tiến lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×