kẻ thế mạng giữa phố thị

Chương 7: Vết thương Lạnh giá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

I. Tỉnh dậy trong Tàn tro

Kael tỉnh dậy vì cảm giác đau nhức. Không phải đau ở vết thương trên gò má hay những vết bầm tím do va đập, mà là một cơn đau sâu thẳm, rỗng tuếch trong lồng ngực. Anh nằm trên nền đá lạnh lẽo, bao quanh bởi những mảnh vỡ kim loại méo mó. Vụ nổ Lõi Năng lượng và con tàu Chim Sẻ đã tạo ra một cơn địa chấn mini, xé toạc sườn núi và vô tình tạo ra một hang động tự nhiên từ vụ lở đất.

Ánh sáng yếu ớt của buổi sáng xuyên qua một khe hở nhỏ phía trên. Không khí buốt giá, nhưng hơi ấm từ chiếc chăn nhiệt phủ trên người anh và mùi kim loại nóng đã làm dịu đi cái lạnh.

Kael lập tức ngồi dậy.

"Elara? Rian?"

Elara đang ngồi dựa vào một tảng đá, đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tóc cô rối bù và khuôn mặt dính đầy bụi than. Cô không khóc, nhưng sự trống rỗng trong ánh mắt cô nói lên tất cả nỗi đau.

Rian nằm cạnh đó. Mảnh kim loại từ buồng lái tàu đã xuyên qua bả vai cậu. Cậu đã được kéo ra khỏi xác tàu, và Kael thấy chiếc áo khoác của cậu đã được xé ra, Lyra đã kịp quấn một băng gạc thô sơ ngay trước khi đi. Kael đặt tay lên trán Rian. Hơi ấm, nhưng không quá nóng.

"Tôi đã dùng gói kháng sinh mạnh nhất," Elara thì thầm, giọng cô khàn đặc. "Lyra đã chuẩn bị. Bà ấy... đã để lại một hộp cứu thương đặc biệt dưới ghế của Rian."

Kael gật đầu, cố gắng tiếp nhận thông tin. Anh không muốn nhắc đến tên Lyra, sợ rằng việc đó sẽ khiến anh gục ngã ngay lập tức. Lyra đã chọn ở lại, biến bản thân thành ngòi nổ cuối cùng để đảm bảo mục tiêu thành công và họ sống sót. Sự hy sinh đó vừa là một gánh nặng, vừa là một nguồn sức mạnh tàn bạo.

"Chúng ta còn lại gì?" Kael hỏi, giọng anh nặng trĩu.

Elara đưa mắt nhìn quanh đống đổ nát. "Cánh cửa khẩn cấp của Chim Sẻ đã bung ra khi va chạm. Chúng ta có ba túi đồ sinh tồn, còn nguyên vẹn. Hai khẩu súng trường xung điện — của Rian đã hỏng nặng. Súng phóng lựu của anh còn một viên. Thực phẩm sấy khô cho ba ngày... và bộ định vị đã tắt hẳn."

"Chúng ta bị mắc kẹt," Kael kết luận.

Một cơn gió lạnh lùa qua khe hở, mang theo tiếng rít ma quái của núi băng. Kael lê bước đến góc tối nhất của hang, nơi anh biết Lyra đã ở đó lần cuối. Anh tìm kiếm, không phải thi thể của bà (vì bà đã bị vụ nổ nuốt chửng), mà là một lời nhắn, một dấu hiệu nào đó.

Và anh tìm thấy nó. Nằm lọt thỏm dưới một tảng băng, là chiếc vòng tay da quen thuộc của Lyra. Bà đã tháo nó ra, và đặt cạnh nó là chiếc máy ghi âm kỹ thuật số, được bọc trong một mảnh vải nhiệt. Kael nhớ lại, Lyra luôn ghi lại nhật ký nhiệm vụ, ngay cả khi mọi thứ hỗn loạn nhất.

Anh run rẩy cầm chiếc máy lên. Nó lạnh ngắt.

"Đừng chạm vào nó," Elara đột nhiên cảnh báo. "Tôi cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ đang lan tỏa từ nó. Không phải năng lượng máy móc. Là Lyra."

Kael nhìn vào màn hình hiển thị nhỏ: Tệp tin duy nhất, đặt tên là “KRONOS”. Anh biết, đây không phải là một nhật ký bình thường.

II. Lời trăn trối và Bản đồ Cổ

Kael nhấn nút phát. Giọng Lyra vang lên, không phải giọng của một người lính sắp hy sinh, mà là giọng của một người mẹ đang kể chuyện cho con nghe: trầm ấm và bình tĩnh.

"Nếu các con nghe thấy điều này, có nghĩa là ta đã thành công. Và con tàu đã ra đi. Ta đã làm những gì ta phải làm, Kael. Con phải ngừng tự trách mình ngay bây giờ. Lệnh cuối cùng của ta là: Sống sót và Hoàn thành nhiệm vụ."

Kael siết chặt nắm tay. Nước mắt cuối cùng cũng trào ra, nóng hổi và đau đớn, nhưng anh không dám lau đi. Anh cần phải lắng nghe.

"Ta đã cố gắng liên lạc với căn cứ chính trong trận chiến, và ta đã chặn được một gói dữ liệu mã hóa của Archon. Mục tiêu của chúng không chỉ là sản xuất năng lượng. Tổ hợp Năng lượng số 1 chỉ là một viên pin cho một hệ thống lớn hơn. Chúng gọi nó là Dự án Chronos."

Lyra dừng lại, tiếng thở dài nặng nề vang vọng qua loa nhỏ.

"Chronos không phải là vũ khí. Nó là một Mạng lưới Kiểm soát Thời gian trên quy mô lớn. Archon đang cố gắng thao túng sự ổn định của lịch sử, thay đổi các biến cố trong quá khứ thông qua năng lượng thu được. Mục tiêu cuối cùng của chúng là viết lại lịch sử, xóa sổ những ký ức, những cuộc đấu tranh và những thất bại của chúng ta, để tạo ra một kỷ nguyên mới dưới sự thống trị tuyệt đối. Chúng ta phải ngăn chặn điều này. Nếu Chronos được kích hoạt, mọi thứ chúng ta chiến đấu đều sẽ vô nghĩa."

Kael hít một hơi run rẩy. Thao túng lịch sử? Đó là sự điên rồ của một vị thần.

"Vị trí của Dự án Chronos... là ở Thành phố Zenith, thủ đô cũ, nơi đã bị bỏ hoang hàng thế kỷ. Chúng đã biến đống đổ nát đó thành trung tâm điều hành bí mật. Con đường duy nhất còn lại... là Lối mòn Hoàng đạo."

Elara đột ngột thốt lên. "Lối mòn Hoàng đạo? Đó là một truyền thuyết! Nó là con đường của những thợ săn băng giá cổ xưa, đi qua những khe nứt sâu hàng nghìn mét. Không ai sống sót khi đi qua đó."

"Chính vì thế Archon đã không canh gác nó," giọng Lyra tiếp tục. "Ta đã tải một bản đồ địa hình cổ xưa vào chiếc máy này. Nó chỉ ra một khe núi nhỏ, gần như bị chôn vùi bởi băng vĩnh cửu, dẫn thẳng đến chân núi Zenith. Con đường nguy hiểm nhất, nhưng cũng là con đường nhanh nhất. Chúng ta phải đến Zenith trong vòng năm ngày, Kael. Hơn thế nữa, sẽ là quá muộn."

Lyra ho khan. "Và đây là điều quan trọng nhất: Con không thể mang Rian bị thương qua Lối mòn Hoàng đạo. Nó đòi hỏi tốc độ và khả năng leo trèo. Ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Dưới tảng đá lớn phía Bắc hang động này, ta đã giấu một hộp vật tư khẩn cấp. Bên trong có một bộ giáp trợ lực cũ, ta gọi nó là Vỏ bọc Hậu vệ."

"Vỏ bọc Hậu vệ," Kael lặp lại, cố gắng hình dung.

"Nó nặng nề, cũ kỹ, nhưng đủ mạnh để Kael có thể mang Rian, hoặc bất kỳ vật nặng nào khác, trong khi vẫn có thể chiến đấu. Nó cũng có khả năng chịu lạnh tốt hơn. Con phải tìm nó. Và cuối cùng, Lyra nói, giọng bà gần như tan biến. "Họ cần con, Kael. Hãy mạnh mẽ. Hãy là đội trưởng mà ta biết con có thể trở thành. Yêu thương các con. Vĩnh biệt."

Tệp ghi âm kết thúc bằng tiếng rít tĩnh lặng. Kael đặt chiếc máy xuống, cơ thể anh run lên. Anh không còn là đứa trẻ được Lyra bảo vệ. Anh đã bị đẩy vào vai trò mà anh luôn sợ hãi: người đưa ra quyết định cuối cùng.

III. Khám phá Kho ẩn và Mối đe dọa

Kael siết chặt chiếc máy ghi âm, cảm thấy năng lượng lạnh lẽo nhưng đầy quyết tâm của Lyra thấm vào mình. Anh lau nước mắt và quay sang Elara. Đôi mắt cô đã không còn trống rỗng nữa, mà thay vào đó là sự tập trung cao độ.

"Dự án Chronos... Lyra đã trao cho chúng ta mục tiêu. Giờ chúng ta phải tìm Vỏ bọc Hậu vệ," Kael nói.

Elara gật đầu. "Tôi có thể cảm nhận được nó. Nó nằm cách đây khoảng năm mươi mét về phía Bắc, bị chôn vùi dưới lớp tuyết và đá. Lyra đã dùng một màng chắn năng lượng để bảo vệ nó khỏi vụ nổ. Nó là một vật thể kim loại lớn, tỏa ra một luồng xung điện yếu."

Họ nhanh chóng kiểm tra lại Rian. Vết thương của cậu đã được sát trùng, nhưng cậu vẫn cần vài ngày để có thể đi lại được. Kael đưa Rian uống thêm một liều thuốc giảm đau và kháng sinh, sau đó cùng Elara trèo ra khỏi hang động.

Bên ngoài, gió vẫn rít gào, nhưng ánh mặt trời đã lên cao, chiếu vào những tảng băng và tạo ra những vệt sáng lấp lánh. Họ đi theo sự dẫn dắt của Elara, cẩn thận tránh xa những khu vực có tuyết lở.

"Ở đây," Elara chỉ vào một tảng đá đen khổng lồ, gấp ba lần kích thước của một người trưởng thành. "Nó nằm ngay dưới đó."

Kael dùng hết sức lực, nhưng tảng đá không nhúc nhích. "Nó quá nặng. Ngay cả với Adrenaline, tôi cũng không thể..."

"Đợi đã," Elara nói. "Lyra đã không mong anh dùng sức. Bà ấy luôn nói, 'Đừng chiến đấu với vật chất, hãy tìm điểm yếu của nó.'"

Elara chạm nhẹ vào tảng đá và nhắm mắt lại. Cô dùng khả năng ngoại cảm của mình, cảm nhận cấu trúc vi mô của đá, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của một cơ chế khóa. Sau vài phút căng thẳng, cô mở mắt.

"Có một cơ chế nhả khóa từ tính nhỏ ở phía bên phải. Nó được kích hoạt bằng tần số sóng gamma thấp... Tần số của chiếc máy ghi âm!"

Kael nhanh chóng lấy chiếc máy ghi âm ra, tìm một nút nhỏ bên hông. Anh nhấn nút, và một luồng xung điện yếu ớt được phát ra. Tảng đá khổng lồ rung lên nhẹ, rồi từ từ trượt sang một bên, để lộ một hầm ngầm nhỏ được gia cố bằng titan.

Bên trong, Vỏ bọc Hậu vệ nằm đó. Nó là một bộ khung xương ngoài màu xám chì, có vẻ ngoài thô kệch và mạnh mẽ, được thiết kế để chịu được áp lực cao và nhiệt độ cực thấp. Bên cạnh nó là một bộ sạc năng lượng mặt trời khẩn cấp, một số lương thực đông lạnh cao cấp, và một khẩu súng phóng lựu nhiệt dự phòng.

"Lyra..." Kael thì thầm. Người cố vấn của họ luôn đi trước một bước.

Kael cẩn thận mang bộ giáp ra ngoài. Nó nặng gấp ba lần trọng lượng của anh, nhưng cảm giác cứng cáp và kiên cố của nó mang lại sự an tâm.

Khi Kael đang kiểm tra bộ giáp, Elara đột ngột co rúm người lại.

"Kael! Có người! Họ đang ở phía Tây, ngay trên con đường chúng ta đã đi." Giọng cô run rẩy. "Không phải một nhóm. Là Lính trinh sát hạng nặng của Archon. Chúng đang quét nhiệt. Tôi cảm nhận được sự ghê tởm trong tâm trí chúng... chúng đang tìm thi thể của Lyra, hoặc bất cứ thứ gì còn sót lại của chúng ta."

Mối đe dọa không còn là lý thuyết nữa. Archon đã biết có kẻ sống sót và đang truy lùng ráo riết.

IV. Gắn kết Lực lượng và Khởi hành

Họ không còn thời gian. Kael nhanh chóng mang Vỏ bọc Hậu vệ trở lại hang động.

Bộ giáp trợ lực được thiết kế để mặc nhanh. Kael đeo nó vào, khóa chặt các khớp nối từ thắt lưng trở xuống. Khi anh kích hoạt nó, một tiếng rít nhỏ vang lên. Kael cảm thấy một luồng sức mạnh mới chạy dọc cơ thể. Anh dễ dàng nâng Rian lên, đặt cậu lên một chiếc đai trợ lực ở phía sau giáp.

"Cậu sẽ là hành khách đặc biệt, Rian. Hãy là mắt và tai của tôi," Kael nói, cố gắng nở một nụ cười trấn an.

"Tôi sẽ cố gắng không nôn vào lưng anh," Rian nói yếu ớt, nhưng cậu ấy đã lấy lại được tinh thần chiến đấu. "Súng trường của tôi đã hỏng. Anh dùng khẩu phóng lựu dự phòng đi."

Kael gật đầu. Anh trang bị khẩu súng phóng lựu nhiệt mới, cẩn thận nhét lại ba lô.

Trước khi đi, Kael nhìn quanh hang động. Đây là nơi Lyra đã cho họ hy vọng, nơi cô đã nói lời vĩnh biệt. Anh lấy mảnh vải Lyra đã dùng để bọc chiếc máy ghi âm, và buộc nó vào cánh tay mình, ngay trên chiếc vòng da cũ. Đó là biểu tượng của sự tiếp nối và lòng trung thành.

"Chúng ta đi thôi," Kael nói, giọng anh dứt khoát.

Họ trèo ra khỏi hang động, đi về phía Đông, ngược hướng với đội trinh sát Archon. Elara dẫn đầu.

"Lối mòn Hoàng đạo... ngay trước mặt chúng ta," Elara nói.

Trước mặt họ là một khe nứt sâu, hẹp, nằm giữa hai vách núi băng khổng lồ. Lối vào gần như bị đóng băng, nhưng một luồng gió mạnh lạnh buốt vẫn thoát ra từ bên trong. Nơi đây tối tăm và mang theo mùi ẩm mốc của hàng thế kỷ bị phong ấn.

"Nhớ kỹ," Kael nói, ánh mắt anh nhìn sâu vào Elara. "Năm ngày. Chúng ta phải đến Zenith. Chúng ta không chiến đấu vì sự trả thù. Chúng ta chiến đấu vì Chronos không được phép xảy ra."

"Đã rõ, đội trưởng," Elara đáp lại. Cô đã chấp nhận vai trò mới của Kael.

Kael, mang theo Rian trên lưng, cùng Elara dũng cảm bước vào Lối mòn Hoàng đạo. Khe nứt băng khép lại sau lưng họ, cắt đứt hoàn toàn ánh sáng và mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Con đường trước mắt là một mê cung của băng, bóng tối và nguy hiểm chết người.

Trận chiến thực sự vừa mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×