I. Bước Chân Đầu Tiên: Địa ngục Băng Hà
Kael bước chân vào Lối mòn Hoàng đạo. Khe nứt băng khép lại sau lưng họ, nuốt chửng ánh sáng cuối cùng của buổi sáng. Không gian lập tức chuyển từ lạnh giá sang một cảm giác buốt thấu xương, ẩm ướt và bị nén chặt. Bên trên họ, hai bức tường băng khổng lồ vươn lên đến vô tận, chỉ để lại một đường ranh giới mờ ảo của bầu trời.
Tiếng động duy nhất là tiếng ‘xè xè’ nhẹ của các khớp nối trong Vỏ bọc Hậu vệ của Kael và tiếng lạo xạo của những viên băng đá dưới chân.
"Mười mét đầu tiên," Kael thở ra, hơi thở anh hóa thành một đám mây trắng nhanh chóng tan biến. Anh cảm thấy sức nặng của Rian trên lưng. Mặc dù Vỏ bọc Hậu vệ đã hấp thụ phần lớn trọng lượng, nhưng sự cồng kềnh của nó khiến Kael phải di chuyển hết sức cẩn thận, từng bước một. Rian, cố định trên chiếc đai trợ lực, im lặng chịu đựng cơn đau.
"Tối quá," Elara thì thầm, cô đi ngay trước Kael. Cô phải đưa tay ra sờ soạng vách băng để định hướng. Đèn pin cầm tay của họ bị hạn chế sử dụng để tiết kiệm năng lượng, và ánh sáng của nó chỉ đủ để làm nổi bật sự vô vọng của con đường.
"Hãy dùng ngoại cảm, Elara," Kael ra lệnh. "Dùng nó để cảm nhận con đường, không phải để tìm kiếm kẻ thù."
Elara hít một hơi sâu. Khả năng ngoại cảm của cô giống như một radar tinh thần. Cô nhắm mắt lại. Ngay lập tức, cô co rúm người lại, tay bám chặt lấy vách băng.
"Quá nhiều... sự sợ hãi. Đây không phải là băng bình thường, Kael. Đây là băng vĩnh cửu đã hấp thụ nỗi kinh hoàng của những người đã chết ở đây hàng thế kỷ trước. Tôi cảm thấy họ... rơi xuống, lạnh cóng, tuyệt vọng."
Kael tiến lại gần cô. "Hãy tập trung vào hơi ấm của tôi. Hãy dùng tôi làm điểm tựa. Cô phải tìm ra con đường ổn định. Chúng ta không có thời gian cho những hồn ma."
Elara gật đầu, khuôn mặt căng thẳng vì sự tập trung. Cô từ từ mở mắt, bây giờ ánh nhìn của cô trở nên vô hồn, như thể cô đang nhìn xuyên qua thực tại. "Băng bên phải vững chắc hơn. Có một khe nứt sâu bên trái, rộng hơn ba mét. Chúng ta cần ôm sát vách phải."
Họ tiếp tục di chuyển. Lối mòn Hoàng đạo không phải là một đường hầm thẳng. Nó là một mê cung lượn lờ, những bức tường băng lúc gần lại đến mức Kael phải nghiêng người để đi qua, lúc lại mở ra thành những khoảng không rộng lớn, tối đen mà họ không dám nhìn xuống.
"Kael," Rian nói, giọng cậu thều thào qua tai nghe. "Vết thương của tôi... nó đang nóng lên. Băng vệ sinh có vẻ không chống lại được nhiễm trùng."
"Cố gắng chịu đựng, Rian. Chúng ta sẽ dừng lại khi đến được một bãi đất tương đối an toàn."
"Không, ý tôi là... chúng ta cần tìm một loại vi sinh vật chống đông nào đó trong khu vực này. Lyra từng nói rằng thợ săn băng giá cổ đại dùng nấm mốc phát sáng để chống lại vết thương hoại tử. Nó sẽ có ở đây... nếu có tàn dư của họ."
Kael cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Rian, dù đang vật lộn với cơn sốt, vẫn cố gắng trở thành bộ não của họ. Kael biết Lyra sẽ tự hào, nhưng anh chỉ cảm thấy một sự bất lực khủng khiếp.
Họ tiếp tục tiến sâu hơn vào Lối mòn Hoàng đạo. Cái lạnh bắt đầu xuyên qua lớp giáp của Kael. Anh biết đây chỉ là khởi đầu của cuộc chiến kéo dài năm ngày.
II. Nấm Mốc Phát Sáng và Thử thách Dốc Đứng
Sau khoảng ba giờ di chuyển căng thẳng, Elara đột ngột dừng lại.
"Một lối đi bên phải," cô nói. "Nó dẫn lên. Và... tôi cảm thấy có sự sống. Mỏng manh, nhưng có."
Họ leo vào một khe núi phụ nhỏ. Không gian này hẹp hơn, nhưng ít nhất Kael có thể chống Vỏ bọc Hậu vệ vào hai bên vách băng để tạo trụ vững chắc hơn. Elara dùng chiếc đèn pin yếu ớt của mình soi sáng vách đá.
Và họ thấy nó: Những mảng nấm mốc phát sáng màu xanh lục nhạt, bám vào những lớp đá bị đóng băng. Ánh sáng của chúng yếu ớt, nhưng đủ để soi rọi một góc nhỏ của khe núi.
"Rian, đó là thứ cậu cần sao?" Kael hỏi.
"Đúng rồi," Rian thều thào, giọng cậu pha lẫn sự nhẹ nhõm và cơn đau. "Nấm mốc Glacies! Lyra nói chúng có đặc tính kháng khuẩn cực mạnh, được sử dụng trong y học cổ đại. Nhanh lên, Kael. Chúng ta cần chiết xuất."
Kael đặt Rian xuống một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Elara dùng con dao sinh tồn của mình cạo cẩn thận những mảng nấm mốc vào chiếc ống tiêm rỗng trong bộ sơ cứu.
"Tôi sẽ tiêm trực tiếp vào vết thương của cậu," Elara nói.
Rian gật đầu, siết chặt tay. Khi Elara đẩy chất lỏng xanh lục lạnh buốt vào vai cậu, Rian cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền lại. Cơn đau dữ dội, nhưng Elara nhanh chóng băng bó lại vết thương.
"Nó sẽ giúp chống nhiễm trùng. Nhưng chúng ta phải giữ ấm cho cậu," Elara nói.
Cũng chính lúc đó, họ phải đối mặt với thử thách tiếp theo của con đường.
"Kael, Lối mòn Hoàng đạo chuyển hướng," Elara cảnh báo. "Phía trước là một dốc băng gần như thẳng đứng, dài ít nhất năm mươi mét. Không có gờ, không có móc bám."
Kael nhìn lên. Bức tường băng cao vút, trơn trượt như thủy tinh. Việc leo lên một mình đã là tự sát, huống chi là mang theo Rian.
"Vỏ bọc Hậu vệ," Kael nói, kiểm tra hệ thống cơ khí trên cổ tay. "Lyra nói nó có Hệ thống móng vuốt leo núi."
Anh ấn một nút. Hai chiếc móng vuốt kim loại sắc nhọn, cong, bật ra từ gót giày và đầu gối của Vỏ bọc. Kael cảm nhận được sự kết nối giữa cơ thể anh và sức mạnh của bộ giáp.
"Elara, cô đi trước tôi. Dùng khả năng của cô để cảm nhận bất kỳ vết nứt hoặc điểm yếu nào. Nếu cô cảm thấy bất cứ điều gì không ổn, hét lên."
"Còn anh?"
"Tôi sẽ đâm móng vuốt vào băng. Tôi không thể thất bại ở đây."
Kael dùng sức mạnh của Vỏ bọc Hậu vệ, cắm chiếc móng vuốt đầu tiên vào vách băng. Tiếng băng nứt vang lên chói tai, nhưng móng vuốt đã giữ chặt. Anh bắt đầu leo lên, chậm rãi, từng centimet một, mang theo gánh nặng của Rian, cùng với trách nhiệm bảo vệ người sống sót cuối cùng và hoàn thành di nguyện của Lyra.
Mỗi lần anh cắm móng vuốt là một lần anh phải tập trung toàn bộ sức lực để không trượt chân. Rian cố gắng giữ thăng bằng trên lưng anh, cơ thể cậu cứng lại vì sợ hãi. Elara leo lên nhẹ nhàng hơn, nhanh chóng hơn, liên tục dò xét các vết nứt tiềm ẩn.
Sau hơn một giờ chiến đấu với trọng lực và sự buốt giá, họ cuối cùng cũng lên đến đỉnh dốc. Cả Kael và Elara đều thở dốc.
"Chúng ta đã làm được," Kael thì thầm, cảm thấy kiệt sức.
"Không, Kael," Elara nói, giọng cô đầy vẻ kinh hãi. "Chúng ta không cô đơn."
III. Cuộc Đối đầu Lạnh lẽo: Bị Truy Lùng
Khi lên đến đỉnh dốc, họ thấy mình đang ở trong một khu vực rộng lớn hơn của Lối mòn Hoàng đạo – một cái hang khổng lồ có chiều cao hơn 100 mét, được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh sáng xanh lam ma mị phản chiếu từ trần băng.
"Archon," Elara thì thầm. "Họ đang đến, Kael. Họ không dùng Lối mòn Hoàng đạo, họ đang dùng Mục tiêu Khảo sát."
Rian, sau khi được tiêm nấm mốc, đã tỉnh táo hơn. Cậu lắp ráp một chiếc máy quét nhỏ từ các bộ phận của súng trường hỏng và máy ghi âm của Lyra.
"Elara nói đúng," Rian nói, ho khan. "Tín hiệu hồng ngoại mạnh. Khoảng sáu lính Trinh sát Hạng nặng, và... một Máy quét Địa tầng."
"Máy quét Địa tầng?" Kael hỏi.
"Nó là một thiết bị thăm dò siêu âm có thể nhìn xuyên qua đá và băng. Chúng đang đi nhanh hơn chúng ta. Chúng không cần phải leo trèo như chúng ta. Chúng đang đi theo con đường ngắn nhất, xuyên qua núi. Lyra đã phá hủy Lõi Năng lượng, nhưng chúng đang dùng một hệ thống năng lượng dự phòng để cấp nguồn cho máy quét đó."
"Chúng ta phải làm gì?" Elara nhìn quanh, lo lắng. "Nếu chúng xuyên qua bên dưới, chúng sẽ chặn chúng ta ở lối ra."
"Chúng ta phải tăng tốc. Chúng ta chỉ còn 48 giờ để đến Zenith trước khi bị bắt. Rian, cậu có thể tìm thấy một điểm tắc nghẽn trên bản đồ cổ của Lyra không? Một nơi mà chúng ta có thể gây ra một vụ sập lớn?"
Rian tập trung nhìn vào bản đồ địa hình cổ. "Có. Cách đây khoảng hai cây số. Một Cầu Băng Cổ bắc qua một khe nứt lớn. Lyra đã đánh dấu nó là 'Không ổn định.' Nếu chúng ta phá hủy nó, chúng sẽ mất hàng giờ để vượt qua."
Kael siết chặt khẩu súng phóng lựu nhiệt dự phòng mà Lyra đã để lại. "Vậy thì đó là mục tiêu của chúng ta. Elara, cô phải đi trước, tìm kiếm các dấu hiệu bẫy Archon. Rian, cậu hướng dẫn."
Họ lại bắt đầu chạy. Với Vỏ bọc Hậu vệ, Kael có thể duy trì tốc độ kinh người, bất chấp trọng lượng của Rian. Họ lao qua những khối băng lởm chởm, bóng tối dày đặc.
Họ đến Cầu Băng Cổ. Đó là một khối băng khổng lồ, trông có vẻ rắn chắc, bắc qua một hẻm núi băng sâu thăm thẳm. Nhưng Elara cảm nhận được sự bất ổn.
"Nó đã bị đóng băng lại, nhưng có những vết nứt sâu bên dưới," Elara cảnh báo. "Archon có thể đã đi qua rồi, hoặc chúng đang định đi qua ngay bây giờ."
"Không thể mạo hiểm," Kael nói. Anh cẩn thận đặt Rian xuống, Elara đứng canh gác.
Kael nhắm khẩu súng phóng lựu nhiệt vào điểm chính giữa của cây cầu. Đây là viên đạn cuối cùng. Anh phải chính xác.
"Rian, tín hiệu của chúng đâu?"
"Chúng đã dừng lại! Chúng đang ở ngay bên dưới Cầu Băng. Chúng đang dùng máy quét để xác định vị trí của chúng ta. Chúng đang chuẩn bị xuyên qua!" Rian hét lên.
"Chậm quá!"
Kael bóp cò. Một luồng nhiệt mạnh mẽ bay ra, đâm thẳng vào giữa cây cầu. Tiếng va chạm mạnh mẽ. Băng bắt đầu tan chảy, rồi kêu rắc rắc dữ dội.
Nhưng cây cầu vẫn đứng vững.
"Không đủ!" Rian gầm lên. "Hợp chất băng quá dày! Lyra đã giấu một bộ kích nổ trong Vỏ bọc Hậu vệ. Nó phải ở đâu đó..."
Kael mò mẫm ở mặt bên của bộ giáp và tìm thấy một ngăn bí mật. Bên trong, là một Bộ kích nổ rung chấn nhỏ.
"Đây rồi!" Kael tháo nó ra. "Elara, ném nó vào vết nứt vừa tạo ra!"
Elara nắm lấy bộ kích nổ, cô không có thời gian để sợ hãi. Cô dùng hết sức ném nó vào giữa Cầu Băng.
Kael và Elara lao về phía trước, kéo Rian theo. Họ chỉ kịp chạy được vài chục mét thì vụ nổ rung chấn xảy ra. Nó không phải là vụ nổ nhiệt, mà là một làn sóng xung kích vô hình, phá vỡ cấu trúc của băng.
Cầu Băng Cổ kêu rắc rắc rồi sụp đổ hoàn toàn. Cùng lúc đó, từ bên dưới, Kael nghe thấy một tiếng nổ lớn khác, tiếp theo là những tiếng la hét, chứng tỏ vụ sụp đổ đã đánh trúng máy quét Địa tầng và lính trinh sát của Archon.
Họ đã có được một khoảng thời gian quý giá.
IV. Ánh Sáng của Zenith
Kael biết họ đã chiến thắng trận chiến nhỏ này, nhưng họ đã tiêu hao viên đạn cuối cùng và lộ rõ vị trí của mình. Giờ đây, Archon biết chính xác họ đang ở đâu và đang đi đâu.
"Chúng ta phải đi, ngay bây giờ!" Kael nói.
Họ tiếp tục hành trình, xuyên qua những khe nứt băng mới, nơi Kael phải dùng tay trần để mở đường, móng vuốt của Vỏ bọc Hậu vệ liên tục bám vào các vách băng. Elara gần như kiệt sức vì liên tục sử dụng khả năng ngoại cảm để tìm đường và tránh những mảnh băng đang rơi.
Bốn mươi giờ sau khi bước vào Lối mòn Hoàng đạo, họ bắt đầu cảm thấy sự thay đổi.
Khe nứt bắt đầu mở rộng. Màu xanh lam lạnh lẽo của băng nhường chỗ cho màu xám đen của đá bazan. Không khí trở nên khô hơn, và có mùi bụi.
"Tôi cảm nhận được," Elara thì thầm, giọng cô tràn đầy sự nhẹ nhõm. "Cuối đường hầm. Ánh sáng."
Kael nhìn lên. Sau hai ngày rưỡi sống trong bóng tối và cái lạnh chết chóc, anh thấy một điểm sáng lờ mờ, màu vàng nhạt, phía xa.
Anh tăng tốc, chạy bằng sức mạnh cuối cùng. Rian ôm chặt lấy anh, không nói một lời nào.
Cuối cùng, họ cũng ra khỏi Lối mòn Hoàng đạo.
Họ bước ra sườn núi, nơi chỉ có đá và đất. Bầu trời rộng lớn, đầy sao. Phía trước họ, trải dài dưới ánh trăng, là một cảnh tượng hùng vĩ và khủng khiếp:
Thành phố Zenith.
Thủ đô cũ, bị bỏ hoang hàng thế kỷ. Những tòa nhà chọc trời cũ kỹ vẫn đứng đó, giống như những bộ xương kim loại khổng lồ. Không có đèn, không có dấu hiệu sự sống. Nhưng ở trung tâm thành phố, một tháp kim loại mới đã được xây dựng, cao hơn bất cứ thứ gì xung quanh.
Nó phát ra một ánh sáng màu xanh lục kỳ dị, xoay tròn liên tục, như một con mắt nhìn thẳng vào bầu trời đêm.
"Dự án Chronos," Kael thở dốc.
"Họ đang bảo vệ nó," Elara nói, chỉ vào chân tháp. "Hàng rào năng lượng. Và... Kael, tôi cảm nhận được hàng trăm tâm trí. Cả người và máy móc. Archon đã biến Zenith thành một pháo đài."
Đó là một bức tranh kinh hoàng: hy vọng và tuyệt vọng. Họ đã đến được đây, nhưng giờ họ đang đứng trên sườn núi trần trụi, kiệt sức và không vũ khí, nhìn xuống một đội quân đang chờ đợi.
"Chúng ta không thể chiến đấu với toàn bộ quân đội đó, Kael," Rian nói, giọng cậu trầm lắng.
Kael buông Rian xuống một cách nhẹ nhàng. Anh nhìn xuống thành phố. Anh nhớ lại lời Lyra: Hãy là đội trưởng mà ta biết con có thể trở thành.
"Chúng ta không chiến đấu với quân đội," Kael nói, siết chặt mảnh vải của Lyra trên cánh tay. "Chúng ta sẽ không tấn công tháp. Chúng ta sẽ xâm nhập. Rian, cậu có thể tìm ra điểm yếu trong hàng rào năng lượng đó không?"
Rian gật đầu. "Cho tôi một giờ. Và một nguồn năng lượng ổn định. Tôi sẽ đột nhập vào mạng lưới của chúng."
Kael nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời sắp mọc. Họ đã làm được. Lối mòn Hoàng đạo đã bị bỏ lại phía sau. Giờ là lúc họ bắt đầu màn cuối cùng: trận chiến tại Zenith.