Hôm nay là buổi tiệc thường niên của các gia tộc ngầm liên kết với Lãnh gia, một sự kiện buộc Lãnh Ngạo phải tham dự để củng cố quyền lực sau khi cha anh qua đời. Khi quản gia Trương mang đến cho Thẩm Thiên bộ lễ phục may đo riêng màu trắng ngà, anh đã cố gắng từ chối.
"Tôi không muốn đến đó. Tôi không phải là người của thế giới này."
Quản gia Trương chỉ im lặng đặt bộ đồ lên giường. "Lãnh tiên sinh đã ra lệnh. Người vệ sĩ sẽ chờ cậu dưới sảnh."
Không còn lựa chọn nào, Thẩm Thiên đành mặc bộ lễ phục. Nó vừa vặn đến hoàn hảo, làm nổi bật đường nét thanh mảnh và vẻ ngoài yếu ớt, nhút nhát của anh. Anh soi mình trong gương. Dưới ánh đèn, anh trông thật xa lạ, giống như một bức tượng tinh xảo nhưng không có hồn.
Lãnh Ngạo đã chờ sẵn ở cuối cầu thang xoắn ốc. Hắn mặc vest đen tuyền, trông uy quyền và lạnh lùng như một vị vua bóng tối. Khi nhìn thấy Thẩm Thiên, ánh mắt hắn thoáng qua sự hài lòng đến rợn người.
"Tuyệt vời," Lãnh Ngạo thì thầm, tiếng nói chỉ đủ cho hai người nghe. Hắn tiến lại, chỉnh lại ve áo của Thẩm Thiên. "Đây là luật đầu tiên: Khi đi bên cạnh tôi, cậu phải luôn ngẩng cao đầu. Ngay cả khi bên trong, cậu cảm thấy muốn chết."
Lãnh Ngạo đặt một bàn tay lên eo Thẩm Thiên, siết chặt như một lời cảnh báo, rồi dẫn anh ra khỏi biệt thự. Chiếc xe limousine đưa họ đến một dinh thự cổ kính nằm ẩn mình trong rừng sâu, nơi quyền lực và tội lỗi được trao đổi dưới ánh đèn pha lê lấp lánh.
Buổi tiệc là một cơn ác mộng đối với Thẩm Thiên. Hàng chục gương mặt lạ lẫm, lạnh lùng, và đầy toan tính. Họ nhìn anh với sự tò mò, xen lẫn dò xét và khinh miệt. Họ biết anh là ai: đứa con hoang bỗng dưng xuất hiện bên cạnh Lãnh đạo tối cao.
"Lãnh Tổng, vị này là..." Một ông trùm lớn tuổi thận trọng hỏi.
Lãnh Ngạo mỉm cười, nụ cười chỉ dành cho những người sắp bị hắn tiêu diệt. Hắn ôm Thẩm Thiên sát hơn vào người, gần như không còn một kẽ hở.
"Đây là Thẩm Thiên, em trai tôi." Lãnh Ngạo nhấn mạnh từ "em trai" bằng một giọng điệu đầy ẩn ý. "Cậu ấy là người thân đặc biệt của tôi. Bất cứ ai chạm vào một sợi tóc của cậu ấy, đồng nghĩa với việc đối đầu với toàn bộ Lãnh gia."
Lời tuyên bố đó không phải là giới thiệu, mà là một sự dán nhãn độc quyền. Thẩm Thiên cảm thấy như mình bị đóng dấu công khai, món hàng quý giá nhất của Lãnh Ngạo. Sự nhục nhã cuộn trào trong dạ dày, nhưng anh không dám cử động.
Trong lúc Lãnh Ngạo đang trao đổi với một đối tác, Thẩm Thiên cảm thấy có người chạm vào khuỷu tay mình. Anh quay lại, đó là một người đàn ông trung niên, tên là Diệp Lâm, vệ sĩ cũ của cha anh, Thẩm Quyết.
"Thiếu gia Thẩm Thiên, mừng cậu bình an." Diệp Lâm thì thầm nhanh chóng, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng. "Cậu ổn chứ? Cậu có muốn tôi giúp gì không?"
Thẩm Thiên nảy sinh một tia hy vọng. Đây là cơ hội duy nhất. Anh định mở miệng cầu cứu, nhưng ngay lập tức, một lực mạnh mẽ đã kéo anh trở lại.
Lãnh Ngạo, không biết từ lúc nào, đã đứng sau lưng anh. Hắn nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt lạnh buốt, đủ để khiến ông ta cứng đờ.
"Diệp Lâm. Tôi đã dặn dò cấm nói chuyện riêng với người của tôi khi chưa được phép."
Diệp Lâm tái mặt: "Lãnh Tổng, tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe..."
"Chỉ cần tôi muốn cậu ấy khỏe mạnh, cậu ấy sẽ khỏe mạnh," Lãnh Ngạo ngắt lời tàn nhẫn. "Giờ thì biến đi. Đừng quên luật lệ ở đây."
Sau khi Diệp Lâm rời đi, Lãnh Ngạo xoay Thẩm Thiên lại, khuôn mặt hắn gần đến mức Thẩm Thiên có thể cảm nhận được hơi thở của rượu vang và sự tức giận bị kiềm chế.
"Cậu vừa định làm gì? Cầu cứu hắn? Trốn thoát?" Lãnh Ngạo siết eo anh mạnh đến nỗi anh cảm thấy xương sườn mình đau nhói. "Cậu có vẻ chưa hiểu rõ vị trí của mình."
Hắn không nói thêm, mà dùng hành động để trừng phạt. Trước mắt bao nhiêu người đang theo dõi, Lãnh Ngạo đột ngột cúi xuống, ghì lấy môi Thẩm Thiên một lần nữa. Lần này, nụ hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn cả lần trước. Hắn không hề che giấu sự thèm khát và sự chiếm hữu, khiến hơi thở của Thẩm Thiên gần như bị hút cạn.
Tiếng xì xào trong phòng khách biến thành sự im lặng chết chóc. Mọi người đều hiểu: Đây là thông điệp của Lãnh Ngạo. Hắn đang tuyên bố sự độc chiếm tuyệt đối với kẻ thế thân cấm kỵ này.
Khi Lãnh Ngạo buông ra, môi Thẩm Thiên sưng đỏ và ướt át. Cả cơ thể anh run rẩy vì sự nhục nhã tột cùng. Anh cảm thấy như mình bị phơi bày hoàn toàn trước ánh mắt dò xét của cả thế giới ngầm.
Lãnh Ngạo nhìn sâu vào đôi mắt ngấn lệ của anh, ánh mắt lộ rõ sự đắc thắng. "Đây là luật lệ độc chiếm của tôi, Thẩm Thiên. Cậu là của tôi, mọi thứ của cậu đều là của tôi. Không ai, kể cả người đã chết, hay những người bạn cũ, được phép chạm vào cậu, trừ tôi."
Hắn cười nửa miệng, đầy ác ý: "Và điều đó áp dụng cho cả thể xác lẫn tâm hồn của cậu."
Đêm đó, Thẩm Thiên không hề uống rượu nhưng lại cảm thấy say xỉn trong sự tuyệt vọng. Anh hiểu rằng, anh không chỉ bị nhốt trong biệt thự, mà anh còn bị nhốt trong sự chiếm hữu bệnh hoạn của Lãnh Ngạo. Chiếc hôn công khai đó là cái xiềng xích vô hình, trói buộc anh vào người anh trai cấm kỵ này.