kẻ thống trị và vật sở hữu

Chương 3: Căn Hộ Áp Mái


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khả Doanh được đưa ra khỏi The Onyx Room bằng một lối đi riêng, lên một chiếc xe sang trọng không có logo. Người tài xế mặc đồng phục, không nói một lời. Cả quãng đường, cô chỉ ngồi im, nhìn những ánh đèn của Sài Gòn lướt qua cửa kính tối màu như những vệt sao băng lạc lối. Cô đang đi đâu? Về một nơi như thế nào? Tương lai của cô trong một năm tới sẽ ra sao? Vô số câu hỏi quay cuồng trong đầu, nhưng không có câu trả lời nào cả.

Chiếc xe dừng lại trước một toà tháp căn hộ cao cấp và hiện đại bậc nhất thành phố, một nơi mà chỉ cần nhìn từ bên ngoài cũng đủ thấy sự xa hoa, tách biệt hoàn toàn với thế giới bình thường. Cô được dẫn vào một thang máy riêng, chỉ cần một cái quẹt thẻ của người tài xế, nó đã đi thẳng một mạch lên tầng cao nhất - tầng áp mái.

Cánh cửa thang máy mở ra, dẫn thẳng vào không gian bên trong căn hộ. Khả Doanh thực sự choáng ngợp. Căn penthouse rộng đến mức vô lý, với thiết kế tối giản nhưng tinh xảo đến từng chi tiết. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch đen bóng loáng, có thể soi gương được. Nội thất chủ yếu làm từ kim loại, kính và da cao cấp, với hai tông màu chủ đạo là đen và xám lạnh. Một bức tường khổng lồ hoàn toàn bằng kính, trải dài hết phòng khách, nhìn bao quát cả thành phố về đêm lấp lánh phía dưới.

Nơi này đẹp như một bức tranh trong một tạp chí kiến trúc. Nhưng nó cũng lạnh lẽo và vô hồn như một viện bảo tàng. Không một bức ảnh gia đình, không một món đồ trang trí mang tính cá nhân. Mọi thứ đều ngăn nắp, hoàn hảo và sạch sẽ đến mức vô trùng. Nó toát ra khí chất của chủ nhân nó: quyền lực, chính xác, và tuyệt đối không có hơi ấm.

Trịnh Bảo Long đã ở đó. Anh đứng bên cửa sổ kính, tay cầm một ly rượu vang đỏ, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố thuộc về mình. Anh không quay lại khi cô bước vào, như thể đã biết trước sự hiện diện của cô.

“Trung, cậu có thể về.” Anh nói với người tài xế.

Cánh cửa thang máy khép lại. Trong không gian rộng lớn này, chỉ còn lại cô và anh.

“Đây sẽ là nhà của cô trong một năm tới.” Anh nói, giọng không một chút cảm xúc. Anh quay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô. “Nhưng đừng nhầm lẫn. Đây là nhà của tôi. Cô chỉ là một vật sở hữu ở trong đó.”

Anh đặt ly rượu xuống, tiến lại gần cô. Khả Doanh bất giác lùi lại một bước.

“Trước khi bắt đầu, cô cần phải biết những quy tắc cơ bản.” Anh nói, mỗi lời của anh đều là một mệnh lệnh không thể kháng cự. “Quy tắc thứ nhất: Kể từ bây giờ, cô phải gọi tôi là ‘Chủ Nhân’. Không phải tên tôi, không phải ‘anh’, chỉ có ‘Chủ Nhân’.”

Anh dừng lại, nhìn vào mắt cô để chắc chắn rằng cô đã hiểu.

“Quy tắc thứ hai: Cô không được phép nói chuyện trừ khi được tôi cho phép, hoặc để trả lời câu hỏi của tôi. Mọi sự im lặng của cô phải thể hiện sự phục tùng, không phải sự phản kháng.”

“Quy tắc thứ ba: Toàn bộ căn nhà này, ngoại trừ phòng làm việc của tôi và phòng ngủ của tôi, cô có thể đi lại. Nhưng cô không được phép bước ra khỏi cửa chính nửa bước nếu không có lệnh của tôi.”

“Quy tắc thứ tư: Quần áo, đồ dùng cá nhân của cô đã được chuẩn bị. Cô không được phép mặc hay dùng bất cứ thứ gì khác ngoài những thứ tôi cung cấp. Cơ thể của cô là tài sản của tôi, và cô có trách nhiệm phải giữ gìn nó theo đúng ý của tôi.”

“Và quy tắc cuối cùng, quan trọng nhất,” anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô, giọng thì thầm nhưng lại đầy sức nặng. “Ý muốn của tôi là tuyệt đối. Mọi mệnh lệnh của tôi, dù vô lý đến đâu, cô cũng phải tuân theo không một chút do dự. Nếu cô vi phạm, sẽ có hình phạt. Cô đã hiểu chưa?”

Khả Doanh không thể nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu một cách vô thức.

“Nói.” Anh ra lệnh. “Tôi muốn nghe câu trả lời của cô.”

“Dạ… thưa Chủ Nhân… tôi đã hiểu.” Cô lắp bắp, hai từ “Chủ Nhân” thốt ra vừa ngượng ngùng vừa cay đắng.

“Tốt.” Anh có vẻ hài lòng. Anh chỉ về phía một hành lang. “Phòng của cô ở cuối hành lang. Bây giờ thì về phòng và chờ lệnh tiếp theo của tôi.”

Khả Doanh như được giải thoát, vội vã đi về phía hành lang. Căn phòng của cô, trái ngược với sự xa hoa bên ngoài, lại vô cùng đơn giản. Chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo nhỏ và một phòng tắm. Mọi thứ đều màu trắng. Giống như một căn phòng trong bệnh viện, hoặc một phòng giam được quét vôi trắng. Anh ta muốn nhắc nhở cô về thân phận của mình ngay cả trong giấc ngủ.

Cô ngã vật xuống giường, cả cơ thể rã rời. Cô đã bán mình cho một con quỷ. Một năm. Ba trăm sáu mươi lăm ngày trong chiếc lồng son lạnh lẽo này, với một người chủ nhân tàn nhẫn và đầy quyền lực. Đêm đầu tiên của một Nô Lệ, chỉ có nỗi sợ hãi và tương lai mờ mịt làm bạn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×