kẻ thống trị và vật sở hữu

Chương 4: Bài Học Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khả Doanh đã ở trong căn penthouse này được ba ngày. Ba ngày trôi qua trong sự im lặng đến đáng sợ. Trịnh Bảo Long dường như đã quên mất sự tồn tại của cô. Anh đi làm từ sớm và trở về rất muộn. Cô chỉ ở trong phòng, hoặc đi lại trong nhà như một bóng ma. Thức ăn được người giúp việc theo giờ chuẩn bị sẵn. Cô và anh chưa từng chạm mặt nhau kể từ đêm đầu tiên.

Sự im lặng này không làm cô bớt sợ hãi, ngược lại, nó giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão. Cô biết, anh đang cố tình để cho sự căng thẳng và nỗi sợ hãi của cô lên đến đỉnh điểm. Anh đang bào mòn ý chí của cô một cách từ từ.

Vào tối ngày thứ tư, khi cô đang ngồi trong phòng, hệ thống liên lạc nội bộ đột nhiên vang lên giọng nói của anh.

“Đến thư phòng của tôi.”

Chỉ một câu lệnh ngắn gọn rồi tắt ngấm. Tim Khả Doanh đập thót lên một cái. Cuối cùng cũng đến.

Cô rụt rè bước đến trước cánh cửa thư phòng mà anh đã cấm. Cửa không đóng. Cô gõ nhẹ.

“Vào đi.”

Cô đẩy cửa bước vào. Thư phòng của anh cũng rộng lớn và lạnh lẽo như phần còn lại của căn nhà. Những kệ sách cao đến trần, chứa đầy những cuốn sách luật và triết học bìa cứng. Trịnh Bảo Long đang ngồi trên chiếc ghế sofa da, tay cầm một ly cà phê. Anh mặc một bộ đồ ở nhà bằng lụa màu đen, trông bớt đi vẻ nghiêm nghị nhưng lại tăng thêm phần nguy hiểm, khó lường.

Anh không nhìn cô, chỉ ra hiệu cho cô đứng trước mặt anh.

“Cô đã ở đây ba ngày,” anh bắt đầu. “Hôm nay sẽ là bài học đầu tiên của cô. Bài học về sự phục tùng tuyệt đối.”

Anh đặt ly cà phê xuống bàn. “Pha cho tôi một ly khác.”

Khả Doanh ngạc nhiên. Bài học đầu tiên chỉ đơn giản như vậy sao?

“Máy pha cà phê ở quầy bar bên kia. Tôi muốn một ly espresso, không đường, không sữa. Nhiệt độ nước phải là 92 độ C, không hơn không kém. Lượng cà phê là 7 gram. Thời gian chiết xuất là 25 giây. Cô có 5 phút.”

Anh nói một mạch, những yêu cầu chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất. Khả Doanh bắt đầu hoảng sợ. Cô chưa bao giờ dùng loại máy pha cà phê chuyên nghiệp và đắt tiền như vậy. Làm sao cô có thể đảm bảo được những thông số chính xác đến thế?

Cô vội vã đi đến quầy bar. Chiếc máy pha cà phê sáng loáng, với hàng chục nút bấm và đồng hồ đo áp suất. Cô luống cuống tìm cà phê, xay nó, rồi cố gắng cân đo cho đủ 7 gram. Tay cô run đến mức làm rơi vãi cà phê ra ngoài.

Trịnh Bảo Long vẫn ngồi đó, im lặng quan sát cô. Ánh mắt anh không hề rời khỏi cô một giây nào. Áp lực từ ánh mắt đó còn nặng nề hơn cả ngàn lời mắng chửi. Nó khiến cô càng thêm bối rối, mọi động tác đều trở nên vụng về.

Lần pha đầu tiên, thời gian chiết xuất lên đến 35 giây. Cô biết mình đã thất bại.

“Làm lại.” Giọng anh vang lên, không một chút cảm xúc.

Cô đổ ly cà phê đi, tim đập thình thịch. Cô bắt đầu lại từ đầu. Lần này, cô quá vội vàng, thời gian chiết xuất chỉ có 18 giây.

“Làm lại.”

Lần thứ ba. Lần thứ tư. Mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng trên trán cô. Cả quầy bar đã trở nên bừa bộn vì bột cà phê và những ly espresso hỏng. Cô cảm thấy bất lực và tủi nhục. Đây không phải là việc pha cà phê. Đây là một sự tra tấn tâm lý. Anh đang cố tình dùng những yêu cầu vô lý để cho cô thấy sự kém cỏi của mình, để đập tan sự tự tôn cuối cùng còn sót lại trong cô.

Đến lần thứ bảy, khi cô gần như sắp khóc, một cách thần kỳ nào đó, chiếc đồng hồ bấm giờ dừng lại ở đúng 25 giây. Cô thở phào nhẹ nhõm, run rẩy đặt ly espresso nhỏ lên một chiếc khay và mang đến cho anh.

Cô đặt ly cà phê xuống bàn, không dám nhìn thẳng vào anh.

“Chủ Nhân, cà phê của ngài đây ạ.”

Anh không cầm ly cà phê lên ngay. Anh nhìn vào mắt cô, một cái nhìn sâu thẳm. “Cô mất 38 phút để làm một việc đơn giản. Quá chậm.”

Rồi, trước ánh mắt sững sờ của Khả Doanh, anh cầm ly cà phê lên và đổ thẳng xuống sàn nhà. Chất lỏng màu đen sánh lại, vương vãi trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền.

“Bây giờ thì dọn dẹp nó đi,” anh ra lệnh. “Dùng tay không. Lau cho đến khi không còn một vết bẩn, không còn một mùi cà phê nào. Đây là hình phạt cho sự chậm chạp của cô.”

Khả Doanh chết đứng. Nước mắt mà cô cố kìm nén cuối cùng cũng trào ra. Sự sỉ nhục này còn đau đớn hơn cả một trận đòn. Anh không chỉ muốn cô phục tùng, anh muốn nghiền nát nhân cách của cô.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của anh, cô biết mình không có quyền từ chối. Cô quỳ xuống, dùng chính đôi tay của mình, bắt đầu lau dọn vũng cà phê trên sàn. Nước mắt cô hòa cùng với chất lỏng màu đen, đắng ngắt.

Bài học đầu tiên, cô đã hiểu. Trong thế giới này, cô không phải là một con người. Cô chỉ là một Nô Lệ. Và sự vâng lời, dù nhục nhã đến đâu, cũng là cách duy nhất để cô tồn tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×