Những ngày tiếp theo, Khả Doanh sống đúng với thân phận của một cái bóng. Cô học được cách di chuyển trong căn penthouse rộng lớn mà không gây ra tiếng động, học được cách đoán trước những nhu cầu nhỏ nhặt của Trịnh Bảo Long qua một cái nhíu mày hay một cái liếc mắt. Anh không nói chuyện với cô, nhưng sự hiện diện của anh bao trùm lên mọi thứ. Anh là không khí cô hít thở, là luật lệ cô phải tuân theo, là vị thần duy nhất trong thế giới tù đày này.
Quá trình huấn luyện của anh không hề có bạo lực thể xác. Sự tra tấn của anh tinh vi và tàn nhẫn hơn nhiều. Anh bắt cô phải học thuộc lòng những cuốn sách luật dày cộp bằng tiếng Latin, một thứ ngôn ngữ cô hoàn toàn không biết. Anh bắt cô phải đứng bất động trong một tư thế hàng giờ liền chỉ để làm giá treo áo vest cho anh. Anh bắt cô phải nếm từng loại rượu trong hầm của anh và phải mô tả chính xác mùi vị của chúng, nếu sai một từ, cô sẽ phải uống cạn ly rượu đó dù không hề biết uống.
Mỗi một nhiệm vụ, mỗi một yêu cầu đều được thiết kế để bào mòn sự phản kháng, để cô nhận ra sự kém cỏi của bản thân và phải hoàn toàn phụ thuộc vào sự phán xét của anh. Anh không la mắng, không đánh đập, anh chỉ dùng sự im lặng và ánh mắt lạnh lẽo để khiến cô khuất phục.
Vào một buổi tối, sau khi cô vừa hoàn thành việc lau chùi bộ sưu tập đồng hồ của anh bằng một miếng vải lụa đặc biệt, anh gọi cô lại.
“Quỳ xuống.” Anh ra lệnh.
Khả Doanh không do dự, lập tức quỳ xuống trước mặt anh. Cô đã quen với tư thế này.
Trịnh Bảo Long mở một chiếc hộp nhung màu đen mà anh đã cầm sẵn. Bên trong, trên lớp lót bằng lụa, là một chiếc vòng cổ. Nó không phải là một chiếc vòng xích bằng da thô kệch. Ngược lại, nó vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ. Một sợi dây chuyền bằng bạc trắng mảnh mai, ở giữa là một chiếc khoen tròn nhỏ cũng bằng bạc, phía sau là một ổ khoá tí hon, phức tạp. Trông nó giống một món trang sức đắt tiền hơn là một công cụ của sự nô dịch. Nhưng Khả Doanh biết, bản chất của nó còn đáng sợ hơn cả xiềng xích.
“Đây là gì, cô biết không?” Anh hỏi, giọng trầm thấp.
“Dạ… thưa Chủ Nhân, đó là một chiếc vòng cổ.”
“Sai.” Anh nói. “Đây là một dấu ấn. Là biểu tượng cho thấy cô thuộc về ai. Nó là một phần của cơ thể cô. Cô sẽ đeo nó 24/7. Không bao giờ được tháo ra, trừ khi có sự cho phép của tôi. Nó sẽ nhắc nhở cô về thân phận của mình, mọi lúc, mọi nơi.”
Anh lấy chiếc vòng ra khỏi hộp. Hơi lạnh từ kim loại bạc khiến Khả Doanh rùng mình. Anh vòng ra sau lưng cô, tự tay đeo chiếc vòng vào cổ cô. Những ngón tay của anh vô tình chạm vào gáy cô, một cái chạm lạnh lẽo nhưng lại khiến da thịt cô như bị bỏng.
Cạch.
Tiếng ổ khoá tí hon vang lên trong không gian tĩnh mịch. Một âm thanh nhỏ bé nhưng lại là dấu chấm hết cho sự tự do cuối cùng của cô. Kể từ giờ phút này, cô đã thực sự bị đóng dấu sở hữu.
Anh lùi lại một bước, ngắm nhìn “tác phẩm” của mình. Chiếc vòng bạc trắng nổi bật trên làn da mịn màng của cô, đẹp một cách ma mị và đầy tính chiếm hữu. Nó không hề tục tằn, ngược lại còn làm tăng thêm vẻ mong manh, yếu đuối của cô, như một con chim nhỏ xinh đẹp đã bị xích lại.
“Đứng lên và đến trước gương.” Anh ra lệnh.
Khả Doanh làm theo. Cô bước đến tấm gương lớn trong phòng, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cô gái trong gương vẫn là cô, nhưng trên cổ lại có thêm một vật lạ. Nó như một lời tuyên bố câm lặng rằng cô không còn thuộc về chính mình nữa. Cô đưa tay lên, chạm vào ổ khoá lạnh lẽo. Một cảm giác nhục nhã, bất lực và cả một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm lấy cô.
“Từ nay về sau, mỗi sáng thức dậy và mỗi tối trước khi đi ngủ, cô phải đến trước gương, nhìn vào nó và tự nhắc nhở mình cô là ai. Rõ chưa?”
“Dạ, thưa Chủ Nhân.” Giọng cô khẽ run.
Anh hài lòng. Dấu ấn đã được khắc lên. Quá trình biến đổi một con người thành một nô lệ đã hoàn thành bước quan trọng nhất. Anh đã tròng vào cổ con mồi của mình một sợi dây xích vô hình nhưng vô cùng bền chặt, một sợi dây được tạo nên từ sự sợ hãi, sự phụ thuộc và cả vẻ đẹp của chính sự giam cầm.