Trịnh Bảo Long, trong mắt Khả Doanh, giống như một vị thần. Một vị thần lạnh lùng, quyền lực và không bao giờ sai lầm. Anh luôn xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo nhất, mọi hành động đều được tính toán chính xác, mọi cảm xúc đều được che giấu sau một lớp mặt nạ băng giá. Cô chưa bao giờ thấy anh mệt mỏi, chưa bao giờ thấy anh do dự hay yếu đuối.
Nhưng vào một đêm mưa bão, cô đã tình cờ nhìn thấy một vết nứt trên bức tượng thần hoàn hảo đó.
Đêm đó đã gần hai giờ sáng. Một tiếng sấm lớn làm Khả Doanh giật mình tỉnh giấc. Cơn bão khiến cô cảm thấy khát nước. Cô rón rén ra khỏi phòng, đi xuống nhà bếp. Cả căn penthouse chìm trong bóng tối và tiếng mưa đập vào cửa kính.
Khi đi ngang qua thư phòng, cô ngạc nhiên khi thấy cánh cửa vốn luôn đóng kín nay lại hé mở, một vệt sáng yếu ớt hắt ra từ bên trong. Cô tò mò, và cũng có chút lo lắng. Giờ này anh vẫn chưa ngủ sao?
Cô nhẹ nhàng bước đến, len lén nhìn qua khe cửa. Một cảnh tượng bất ngờ hiện ra trước mắt cô.
Trịnh Bảo Long không ngồi ở bàn làm việc. Anh đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa. Anh không mặc bộ đồ ngủ bằng lụa thường ngày, mà chỉ mặc một chiếc áo thun đen đơn giản và quần dài. Dáng vẻ của anh không còn sự uy nghiêm, áp đảo. Trái lại, nó toát ra một nỗi cô độc sâu thẳm, gần như hòa lẫn vào với màn đêm và cơn mưa ngoài kia.
Anh đang cầm trên tay một vật gì đó nhỏ bé, sáng lấp lánh. Cô nheo mắt nhìn kỹ. Đó là một chiếc mề đay bằng bạc, hình trái tim, kiểu dáng đã rất cũ.
Anh đứng đó rất lâu, bất động như một pho tượng. Rồi, cô thấy anh từ từ đưa chiếc mề đay lên, mở nó ra. Anh cúi xuống nhìn vào vật bên trong, bờ vai rộng lớn của anh khẽ run lên. Dù không nhìn thấy mặt anh, nhưng Khả Doanh có thể cảm nhận được một nỗi đau khổ vô tận đang tỏa ra từ người anh.
Trong khoảnh khắc đó, anh không phải là Chủ Nhân, không phải là vị luật sư thiên tài hay ông trùm của thế giới ngầm. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, đang bị dằn vặt bởi một ký ức nào đó.
Khả Doanh cảm thấy tim mình thắt lại. Một cảm xúc kỳ lạ nảy sinh trong cô, không phải sự sợ hãi, mà là sự thương cảm. Cô muốn bước vào, muốn hỏi anh có sao không. Nhưng cô biết mình không có tư cách đó. Cô chỉ là một Nô Lệ.
Cô định lặng lẽ rời đi, nhưng lại vô tình làm phát ra một tiếng động nhỏ khi chân vướng vào thành cửa.
Ngay lập tức, Trịnh Bảo Long quay người lại. Chiếc mề đay nhanh chóng được anh giấu vào lòng bàn tay. Vẻ đau khổ biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là đôi mắt sắc lạnh và đầy cảnh giác thường ngày. Bức tượng thần đã tự hàn gắn lại vết nứt của mình.
“Ai cho phép cô ra khỏi phòng?” Giọng anh lạnh như băng.
“Tôi… thưa Chủ Nhân, tôi chỉ đi uống nước.” Cô lắp bắp, cúi gằm mặt xuống đất, không dám nhìn anh.
“Cô đã thấy gì?”
“Tôi không thấy gì cả.”
Anh bước nhanh về phía cô, chỉ trong vài giây đã đứng trước mặt cô. Anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm một sự dối trá nào đó. Nhưng trong mắt cô chỉ có sự sợ hãi chân thành.
Anh im lặng một lúc rồi buông cô ra. “Quay về phòng. Và nhớ rằng, sự tò mò có thể mang lại những hình phạt mà cô không muốn nếm thử đâu.”
“Vâng, thưa Chủ Nhân.”
Cô vội vã quay đi, gần như chạy về phòng mình. Đóng cửa lại, cô vẫn còn run rẩy. Nhưng không phải chỉ vì sợ hãi. Mà còn vì hình ảnh người đàn ông cô độc bên cửa sổ đêm nay.
Vị thần của cô, hóa ra cũng có những vết sẹo. Anh cũng có quá khứ, cũng có những nỗi đau không thể nói thành lời. Sự khám phá này không làm cô bớt sợ anh, nhưng nó lại gieo vào lòng cô một hạt giống của sự đồng cảm, một sự kết nối mong manh vượt ra ngoài mối quan hệ Chủ Nhân và Nô Lệ. Cô bắt đầu tò mò về anh, về con người thật sự đằng sau lớp mặt nạ hoàn hảo kia.