Tiếng kim loại va chạm vang dội, từng đợt kiếm quang sáng loáng rạch nát không gian u tối. Thiên Dao gồng mình tung ra chiêu thức mạnh nhất, lưỡi kiếm bạc vẽ thành vòng cung chém thẳng vào thân ảnh quỷ mị của Hàn Dạ.
Nhưng hắn vẫn ung dung, đôi mắt đỏ rực lóe lên tia chế giễu. Một cái phẩy tay, kiếm quang tan biến, sức mạnh ma khí bạo ngược phản chấn khiến Thiên Dao văng ngược ra, cơ thể va mạnh vào bức tường đá lạnh lẽo.
Nàng bật ho sặc sụa, khóe môi rỉ máu đỏ tươi. Bàn tay siết chặt chuôi kiếm, cố gắng chống đỡ để không quỵ xuống.
Hàn Dạ bước đến, từng bước chậm rãi nhưng đầy uy lực, như dã thú chậm rãi vây hãm con mồi. Giọng nói trầm thấp, ma mị vang vọng:
“Yếu ớt như vậy, mà cũng dám ra tay chống lại ta?”
Thiên Dao nghiến răng, lao đến lần nữa. Nhưng đúng lúc lưỡi kiếm sượt qua vai hắn, thì ngực nàng lại bị hắn dùng lực đẩy ngược, cơ thể mất trọng tâm, rơi thẳng vào vòng tay hắn.
Trong khoảnh khắc đó, một giọt máu từ môi nàng rơi xuống, nhỏ trúng ngực hắn.
“Xì…”
Âm thanh kỳ dị vang lên. Giọt máu ấy lập tức bị hút vào da thịt Hàn Dạ, ánh sáng đỏ rực bùng nổ. Cả đại điện chấn động, run rẩy như có lực lượng cấm kỵ vừa thức tỉnh.
Thiên Dao hoảng hốt, muốn lùi ra nhưng đã quá muộn. Ma khí từ người hắn quấn chặt lấy nàng, như vô số sợi xích vô hình xuyên thẳng vào huyết mạch.
Hàn Dạ khựng lại, ánh mắt đỏ rực thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng hóa thành sự hứng thú. Một vòng ấn ký huyết nguyệt hình thành, bám chặt trên cổ tay cả hai, tỏa ra ánh sáng yêu dị.
“Khế ước huyết nguyệt…” – hắn cất giọng khàn khàn, vừa kinh ngạc vừa thích thú – “Không ngờ vận mệnh lại ban cho ta món quà tuyệt vời thế này.”
Thiên Dao cảm nhận được cơ thể mình run rẩy không kiểm soát, linh lực dần bị hút đi. Nàng hoảng sợ hét lên:
“Ngươi đã làm gì ta?!”
Hàn Dạ ghì chặt eo nàng, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào đôi mắt đang run run ấy:
“Không phải ta. Chính máu ngươi tự tìm đến ta. Từ giờ trở đi, sinh mệnh của ngươi và ta đã hòa làm một. Ngươi chạy đi đâu… cũng không thoát.”
Ma khí trào dâng, hòa cùng máu huyết Thiên Dao, từng dòng nóng bỏng chảy xiết trong kinh mạch. Mỗi nhịp đập trái tim, nàng cảm giác bản thân như bị thiêu đốt, vừa đau đớn vừa… kỳ lạ khoái lạc.
Hàn Dạ cúi đầu, môi hắn lướt nhẹ nơi khóe môi dính máu của nàng, liếm đi vệt đỏ như đang nếm mật ngọt.
“Mùi vị này… chính là sự ràng buộc vĩnh viễn.”
Thiên Dao vùng vẫy, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng càng giãy giụa, sợi dây vô hình kia càng siết chặt. Nàng hốt hoảng nhận ra mỗi lần hắn chạm vào, tim mình lại đập loạn, linh lực bị hút đi, nhưng đồng thời trong cơ thể cũng dấy lên một thứ cảm giác lạ lẫm, như có ngọn lửa vừa đáng sợ vừa mê hoặc đang bùng cháy.
“Thả ta ra…” – nàng thều thào, nhưng giọng yếu ớt, vô lực.
Hàn Dạ bật cười, giọng cười khàn đục như nham thạch sôi sục:
“Không, Thiên Dao. Giây phút này, ta đã khắc tên ngươi vào máu mình. Ngươi là của ta.”
Khế ước huyết nguyệt sáng rực lần cuối rồi in hằn lên da thịt cả hai.
Một sợi dây định mệnh đã trói buộc nàng với Ma Tôn – không còn lối thoát.