khế ước huyết nguyệt

Chương 4: Bắt Đầu Lệ Thuộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau khoảnh khắc huyết ấn sáng rực, Thiên Dao cảm nhận rõ rệt trong cơ thể có điều gì đó đã thay đổi. Nàng ngồi trong góc điện đá, bàn tay run rẩy ôm lấy lồng ngực, từng đợt linh lực vốn luôn tuần hoàn trong kinh mạch nay bị quấy nhiễu, trở nên loạn nhịp.

Hàn Dạ thì khác. Hắn nhắm mắt, cả thân thể như chìm trong biển ma khí hừng hực. Sau hàng nghìn năm bị phong ấn, hắn vừa thoát ra đã yếu ớt, nhưng chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, nhờ một giọt máu của nàng, sức mạnh đã khôi phục gần nửa.

Mái tóc đen dài tung bay theo luồng khí cuộn trào quanh thân thể, hắn mở mắt, ánh nhìn đỏ rực như ngọn lửa, tràn đầy sinh lực và nguy hiểm.

Thiên Dao bất giác siết chặt kiếm, gượng đứng lên, dù chân đã run rẩy:
“Ngươi… rốt cuộc đã làm gì ta?”

Hàn Dạ bước chậm về phía nàng, môi cong lên một nụ cười nửa như chế giễu, nửa như thỏa mãn. Hắn nâng bàn tay, đầu ngón tay chỉ khẽ chạm vào cằm nàng.

Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng khí nóng bỏng lập tức truyền qua, cơ thể hắn mạnh lên rõ rệt, còn Thiên Dao ngã khụy, cảm giác như linh lực bị rút đi từng dòng.

“Đừng chạm ta!” – nàng hốt hoảng giật lùi, tim đập loạn, hơi thở gấp gáp.

Hàn Dạ nhìn bàn tay mình, ánh mắt lóe lên sự thích thú xen lẫn khao khát:
“Thật tuyệt. Khế ước huyết nguyệt đã khiến ngươi trở thành nguồn lực của ta. Chỉ cần chạm vào ngươi… ta sẽ mạnh lên.”

Nàng run rẩy, mồ hôi lạnh rịn trên trán. Ý nghĩ đáng sợ lóe lên: mỗi khi hắn cần sức mạnh, nàng sẽ là kẻ trả giá.

Hàn Dạ không bỏ lỡ cơ hội, hắn cúi thấp, hơi thở phả vào tai nàng, giọng trầm thấp ma mị:
“Nhưng ngươi biết không, Thiên Dao… mỗi lần ngươi yếu đi, ta lại muốn chạm nhiều hơn. Muốn chiếm lấy… toàn bộ.”

Thiên Dao cắn môi, toàn thân căng cứng. Nỗi sợ và một thứ cảm xúc lạ lẫm hòa quyện, khiến nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lần này, hắn không ép buộc thêm. Hàn Dạ buông nàng ra, quay lưng đi, nhưng vẫn để lại một câu như lưỡi dao khắc sâu vào tâm trí:
“Đừng quên… sinh mệnh của ngươi giờ đã gắn với ta. Ngươi có thể hận, có thể trốn, nhưng ngươi sẽ không bao giờ thoát.”

Nói rồi, bóng dáng cao lớn ấy dần biến mất trong màn ma khí, để lại Thiên Dao quỵ ngồi giữa điện đá.

Nàng run rẩy ôm lấy lồng ngực, lòng trào dâng tuyệt vọng. Từ nay, chỉ một cái chạm nhẹ của hắn cũng có thể khiến nàng suy yếu. Nhưng trớ trêu thay, khế ước ấy cũng đồng nghĩa – chỉ cần hắn tồn tại, nàng cũng không thể chết.

Một sợi dây định mệnh trói buộc, vừa là nhà tù, vừa là sợi xích sinh mệnh.

Và nàng biết, đây chỉ mới là khởi đầu cho những ngày tháng đầy lệ thuộc, vừa sợ hãi vừa không thể chối bỏ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×