Thiên Dao bước ra khỏi cổ mộ, nhịp tim vẫn đập nhanh đến mức cô tưởng như có thể nghe thấy từng mạch máu rền rĩ trong lồng ngực. Ánh trăng xuyên qua tán lá rừng, vẽ lên mặt đất những mảng sáng tối đan xen. Cô cảm thấy từng bước đi của mình như đi trên lưỡi dao, bởi chỉ cần một cử chỉ sai, đồng môn sẽ phát hiện ra Hàn Dạ, và lúc đó, mọi chuyện sẽ không còn kiểm soát được.
Cô quay đầu, ánh mắt vô hình chạm phải bóng dáng đứng im lặng của Hàn Dạ. Hắn vẫn luôn đứng ở đó, đôi mắt đỏ rực phản chiếu ánh trăng, ánh sáng trong mắt như muốn nuốt chửng cô. Thiên Dao rùng mình, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn là Ma Tôn, nguy hiểm đến mức không thể tưởng tượng, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cô cảm thấy khó mà rời xa hắn.
“Đừng sợ,” giọng trầm ấm của Hàn Dạ vang lên bên tai, như thể hắn có thể đọc được từng suy nghĩ của cô. “Chỉ cần em nghe lời ta, sẽ không ai phát hiện ra.”
Thiên Dao hít một hơi thật sâu, gật đầu nhẹ. Cô vừa phải che giấu sự hiện diện của hắn, vừa giả vờ tự nhiên giữa đồng môn, một nhiệm vụ khó khăn đến mức khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Cô lặng lẽ phủ tấm khăn đen lên phong ấn, ánh mắt vừa liếc nhìn Hàn Dạ, vừa dò xét xung quanh.
Tiếng bước chân vang lên, giọng nói trầm trầm của đồng môn cất lên: “Thiên Dao, em có cảm thấy gì bất thường không? Tối nay sao lạnh quá, mộ cổ này… khác thường.”
Thiên Dao cố gắng bình tĩnh, cúi đầu lễ phép: “Dạ, có thể do gió lạnh trong rừng ạ, chẳng có gì đặc biệt đâu.”
Một đồng môn khác bước tới gần hơn, tay cầm đèn lồng, ánh sáng nhấp nháy chiếu thẳng vào khoảng không trước mộ. Họ bước từng bước, dường như đang tìm kiếm một điều gì đó. Thiên Dao cảm nhận Hàn Dạ ở gần, một luồng khí lạnh tỏa ra từ cơ thể hắn, vừa nguy hiểm vừa thôi thúc cô cảm giác lệ thuộc. Cô khẽ nắm chặt tay, cố kiềm chế sự run rẩy.
Mỗi lần Hàn Dạ chạm nhẹ vào người cô – dù chỉ là vô hình, trong một khoảnh khắc – sức mạnh ma thuật từ hắn tràn vào cơ thể Thiên Dao, khiến cô cảm thấy cả người nóng bừng và yếu đi cùng lúc. Lòng cô vừa sợ hãi, vừa không thể cưỡng lại. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra cảm giác lệ thuộc ấy, một cảm giác cấm kỵ nhưng mạnh mẽ đến mức cô không thể gọi tên.
“Em ổn chứ?” giọng Hàn Dạ thì thầm, gần như hòa với nhịp thở của cô.
Thiên Dao chỉ mím môi, lắc đầu nhẹ, nhưng bên trong, cô biết mình đã bị hắn kiểm soát phần nào. Cảm giác đó vừa sợ hãi, vừa kỳ lạ, khiến cô bối rối.
Đồng môn tiếp tục dò xét xung quanh, ánh mắt dừng lại vài lần ở tấm khăn đen phủ phong ấn. Thiên Dao cảm nhận tim mình như lỡ nhịp. Cô phải nói gì đó, phải giả vờ bình thường. “Chắc là do ánh trăng phản chiếu lên tấm đá thôi ạ,” cô lí nhí.
Cuối cùng, sau vài phút căng thẳng đến tột cùng, họ rời đi, để lại khoảng không im lặng đầy ám ảnh. Thiên Dao thở phào, nhưng ngay lập tức cảm giác lệ thuộc vào Hàn Dạ lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cô quay lại nhìn hắn, thấy đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ đầy khiêu khích và quyền lực.
“Rõ ràng nguy hiểm, nhưng em vẫn không thể rời xa ta,” Hàn Dạ cười, giọng khàn đặc, vừa trêu chọc, vừa đầy mê hoặc.
Thiên Dao không đáp, tim cô vẫn đập mạnh. Cô vừa căng thẳng vì đồng môn, vừa lo sợ sức mạnh của hắn, nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần khác – cô không muốn rời xa. Cảm giác này vừa ngọt ngào, vừa cấm kỵ, vừa nguy hiểm.
Họ lặng lẽ rút lui khỏi cổ mộ, bước vào bóng tối của khu rừng. Ánh trăng chiếu qua tán cây, làm cho bóng họ dài ra, uốn lượn như những hình thù ma quái. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc và nhịp thở của Thiên Dao.
Cô cảm nhận Hàn Dạ đứng sát bên, hơi ấm từ cơ thể hắn và năng lượng ma thuật khiến cô vừa sợ vừa khát khao. Sự lệ thuộc đang ngày càng ăn sâu vào từng mạch máu, từng nhịp thở, khiến cô không thể phủ nhận.
“Em có biết không, Thiên Dao,” Hàn Dạ thì thầm, giọng trầm thấp như từ sâu thẳm lòng đất, “mỗi lần em run rẩy trước ta… ta sẽ càng mạnh lên. Em càng lệ thuộc, ta càng trói chặt em.”
Thiên Dao cắn môi, cảm giác ngượng ngùng và lo sợ hòa lẫn. Cô biết rằng mỗi bước đi bên hắn là một bước tiến vào vùng nguy hiểm không lối thoát, nhưng trái tim cô lại lặng lẽ rung động, như bị kéo theo một sợi dây vô hình.
Bầu trời đêm nhuộm đỏ ánh trăng, cả khu rừng như chìm trong cảm giác cấm kỵ. Và Thiên Dao, giữa nỗi sợ hãi và sự lệ thuộc, nhận ra một điều: cô không chỉ đang che giấu Hàn Dạ trước đồng môn, mà còn đang bắt đầu trói mình trong một mối quan hệ nguy hiểm, vừa mê hoặc, vừa không thể dứt.