Sau đêm trốn thoát khỏi đồng môn, Thiên Dao trở về phòng, nhưng tâm trí cô không thể yên. Cả cơ thể vẫn còn cảm giác lạnh sống lưng khi Hàn Dạ chạm vào, một thứ ma lực vừa nguy hiểm vừa mê hoặc như dòng sông chảy xiết. Cô biết rõ, hắn là Ma Tôn, một thực thể bị phong ấn hàng nghìn năm, sức mạnh không thể tưởng tượng, và mỗi lần gần hắn, cô lại cảm thấy yếu đi. Nhưng trái tim cô – cô tự nhủ – sao lại khó chịu đến mức không thể rời xa hắn?
Thiên Dao ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng trắng nhạt chiếu vào phòng, khẽ làm bóng dáng cô dài ra trên nền gạch. Trong lòng, một nỗi rung động mơ hồ trỗi dậy, vừa lạ lẫm vừa kích thích. Cô không thể gọi tên cảm giác này, chỉ biết rằng mỗi khi nhớ đến Hàn Dạ, tim cô lại nhói lên, hơi thở ngắn lại.
Hình ảnh của Hàn Dạ xuất hiện trong tâm trí cô như một bóng ma mê hoặc: đôi mắt đỏ rực, ánh nhìn sắc bén, nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích. Cô tự nhủ phải giữ khoảng cách, nhưng cảm giác lệ thuộc từ đêm hôm trước vẫn âm thầm lan rộng. Mỗi khi cô thử ép mình tập trung vào sư môn, vào việc học, vào bình thường, hình ảnh hắn lại hiện ra. Cảm giác vừa sợ, vừa khao khát – khó chịu mà ngọt ngào – khiến cô bối rối.
Ngày hôm sau, Thiên Dao đi theo sư môn khảo sát địa điểm mới. Cô cố gắng giữ khoảng cách, nhưng Hàn Dạ vẫn âm thầm theo sau, ẩn mình trong bóng tối, như một con thú luôn dõi theo con mồi. Mỗi lần hắn xuất hiện gần, cô lại cảm thấy một luồng sức mạnh từ hắn tràn vào cơ thể, khiến tim cô đập loạn nhịp, hơi thở gấp gáp. Cô cố gắng xua đi cảm giác đó, nhưng không thể. Cô bắt đầu nhận ra, đó không chỉ là sợ hãi – đó là thứ cảm giác cấm kỵ, một rung động mà cô chưa từng trải qua với bất cứ ai.
Trong một khoảnh khắc, khi Thiên Dao cúi xuống nhặt một mảnh đá cổ, bàn tay cô vô tình chạm phải bóng dáng Hàn Dạ. Một luồng điện lạnh chạy dọc cơ thể cô, khiến cô rùng mình và gần như gục xuống. Hắn khẽ cười, giọng trầm như thì thầm bên tai:
“Rõ ràng em muốn tránh ta… nhưng sao vẫn không thể rời xa?”
Thiên Dao co người, mặt đỏ bừng. Cô không dám đáp, nhưng cảm giác trong lòng thì hỗn loạn. Sợ hãi, bất lực, và một thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm đang xâm chiếm cô. Cô biết, đây chính là cấm kỵ đầu tiên – rung động trước Ma Tôn, thứ mà lẽ ra một nữ nhi chính đạo không được phép.
Đêm xuống, Thiên Dao nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà nhưng tâm trí lại dạt về hắn. Cô tự hỏi: tại sao mỗi lần hắn xuất hiện, cô lại cảm thấy yếu đuối? Tại sao cảm giác bị trói chặt bởi hắn vừa đau đớn vừa khó chịu lại khiến cô không thể rời xa? Cô biết, nếu để cảm giác này tiếp tục, cô sẽ dần lệ thuộc hoàn toàn, và khi đó, chính đạo và quy tắc sư môn sẽ không còn giữ cô lại được nữa.
Cảm giác cấm kỵ này không chỉ là sự rung động, mà còn là nỗi sợ hãi – sợ hãi bản thân không kiểm soát được trái tim mình. Thiên Dao tự nhủ phải cảnh giác, phải giữ khoảng cách, nhưng trái tim và cơ thể dường như có tiếng nói riêng. Mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở, đều hướng về hắn, dù lý trí liên tục cảnh báo: “Nguy hiểm! Hắn là Ma Tôn!”
Một tuần trôi qua, và cảm giác cấm kỵ càng lúc càng rõ rệt. Thiên Dao nhận ra, đây không chỉ là rung động bình thường, mà là sự lệ thuộc mơ hồ, một mối ràng buộc huyết nguyệt mà cô chưa từng ý thức rõ ràng. Cô vừa sợ, vừa khao khát, vừa bối rối. Và điều kinh khủng nhất là: cô không biết làm sao để dứt ra.
Họ gặp nhau trong rừng vào một buổi chiều, khi ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán cây. Hàn Dạ đứng im, ánh mắt đỏ rực nhìn cô. Cô chợt nhận ra rằng, mỗi lần nhìn hắn, tim cô lại nhói lên. Hắn không nói gì, chỉ nhìn, nhưng cảm giác bị trói buộc, bị lệ thuộc, lại mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào. Thiên Dao lặng thinh, biết rằng đây chính là khoảnh khắc cô không thể quay đầu.
“Em biết cảm giác này là gì không?” Hàn Dạ khẽ cười, giọng trầm và mê hoặc. “Cấm kỵ đầu tiên… em đã rung động trước ta.”
Thiên Dao lùi lại một bước, nhưng trong lòng, cô biết mình đã thừa nhận sự thật. Cấm kỵ đầu tiên đã xảy ra – một rung động mơ hồ, nguy hiểm, nhưng không thể chối bỏ. Và từ khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng hành trình này sẽ không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là thử thách với trái tim và cả sinh mạng của chính mình.