khi ánh hoàng hôn rơi trên tim anh

Chương 11: Anh Không Giống Người Em Từng Gặp


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở thị trấn biển lại bắt đầu bằng những đợt gió êm. Từ ô cửa sổ mở rộng, ánh nắng đầu ngày tràn vào căn phòng nhỏ, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên tường. Lâm An Nhiên ngồi trên giường, tay cầm ly cà phê sữa vừa pha, hương ngọt nhẹ lan tỏa trong không khí. Tiếng sóng xa xa hòa với tiếng chim hải âu khiến lòng cô bình yên lạ lùng.

Bên ngoài, Thẩm Dật Trạch đang phơi máy ảnh dưới nắng. Anh tháo từng bộ phận nhỏ, lau bằng khăn mềm, cẩn thận như đang chạm vào vật gì quý giá. Ánh sáng phản chiếu lên gò má anh, khiến đường nét càng rõ, nghiêm mà dịu.

Cô đứng lặng nhìn anh một lúc lâu, rồi cười khẽ.

— Anh lúc nào cũng tỉ mỉ vậy sao?

Anh ngẩng lên, nheo mắt vì nắng.

— Thói quen thôi. Với lại, nếu không cẩn thận, máy dễ hỏng lắm.

Cô tựa vào khung cửa, giọng trêu nhẹ:

— Tôi tưởng anh chỉ cẩn thận với bệnh nhân.

Anh dừng tay, ánh nhìn thoáng trầm.

— Đó là chuyện cũ rồi.

Không khí khẽ chùng xuống. Cô nhận ra mình vừa chạm vào điều anh cố giấu, liền mím môi, lảng sang chuyện khác:

— Vậy… hôm nay anh có định ra biển không? Tôi nghe nói sáng nay nước rút, có thể thấy đá san hô.

Anh cười nhẹ:

— Có chứ. Nhưng nếu cô đi cùng thì mới đẹp.

Câu nói ấy đơn giản, mà khiến tim cô bất giác lệch nhịp.

Họ cùng đi dọc bãi cát. Biển sáng nay hiền, sóng vỗ nhẹ, trời trong đến mức nhìn thấy rõ đáy nước gần bờ. Trẻ con chạy loanh quanh, tiếng cười vang vọng, mùi muối mặn quyện với hương gió.

Cô tháo giày, để chân trần lún vào cát.

— Lâu rồi tôi mới thấy biển dịu như vậy.

Anh đi bên cạnh, tay cầm máy ảnh.

— Biển vốn không thay đổi, chỉ là người nhìn đã khác.

Cô quay sang nhìn anh.

— Anh lúc nào cũng nói những điều nghe như triết lý.

Anh cười, vai khẽ nhún.

— Có lẽ nghề cũ khiến tôi quen phân tích mọi thứ.

— Bác sĩ không cần triết lý.

— Nhưng bác sĩ cần hiểu con người. Mà muốn hiểu, phải nhìn sâu hơn.

Cô im lặng. Gió làm mái tóc cô bay, vài sợi vướng trên mặt, anh khẽ đưa tay gạt đi, động tác rất tự nhiên, như thể đã quen từ lâu. Nhưng chính sự tự nhiên đó lại khiến tim cô run lên.

— Anh… thật ra không giống người em từng gặp.

Anh hơi sững.

— Ý cô là sao?

— Là… anh không giống kiểu người tôi từng nghĩ mình có thể thân với. Em từng gặp nhiều người — nhiếp ảnh gia, đồng nghiệp, bạn bè — nhưng họ đều nói chuyện bằng lý lẽ, bằng mục tiêu. Còn anh… dùng im lặng.

Anh mỉm cười, nhẹ đến mức cô không chắc mình có thật sự nhìn thấy.

— Có lẽ vì tôi đã sống quá lâu trong tiếng ồn, nên chỉ còn tin vào sự tĩnh.

— Sự tĩnh… có thể khiến anh thấy rõ mình hơn sao?

— Không. Nó chỉ giúp tôi chấp nhận điều mình đã không thể thay đổi.

Cô cúi xuống, nhặt một vỏ sò.

— Anh từng nói đã rời bệnh viện vì một lý do, đúng không?

Anh nhìn xa, ánh sáng chiếu lên đôi mắt khiến nó trong suốt như mặt biển.

— Có một ca phẫu thuật… tôi không cứu được bệnh nhân. Là một cô gái nhỏ.

Cô nắm chặt tay, khẽ nói:

— Là lý do anh không chụp ảnh người nữa sao?

Anh gật.

— Tôi sợ bắt được khoảnh khắc của ai đó rồi lại không thể giữ họ ở lại.

Gió thổi qua. Cô nghe tiếng sóng vỗ, tiếng tim mình hòa trong đó. Một lúc lâu, cô hỏi:

— Còn bây giờ?

Anh quay sang nhìn cô.

— Giờ thì khác.

— Vì sao?

Anh mỉm cười, không trả lời ngay. Thay vào đó, anh giơ máy ảnh lên, hướng về phía cô, bấm một tiếng “tách”.

— Vì giờ tôi đã gặp em.

Cô ngỡ ngàng, khẽ bật cười.

— Anh luôn biết cách khiến người khác không biết phải phản ứng thế nào.

— Tôi chỉ nói thật.

— Nhưng người ta bảo, bác sĩ không được nói những lời mơ hồ.

— Tôi không còn là bác sĩ.

Câu nói nhẹ như gió, nhưng lại khiến cô cảm thấy nghèn nghẹn. Cô nhìn anh, bỗng nói thật nhỏ:

— Em vẫn nghĩ… nếu anh còn ở bệnh viện, hẳn sẽ cứu được nhiều người.

Anh im lặng. Một lúc sau, anh đáp, giọng trầm như tiếng sóng đêm:

— Có những người không cần cứu, chỉ cần được lắng nghe.

Cô không biết vì sao tim mình lại chùng xuống đến thế. Cô muốn nói gì đó, nhưng gió đã thổi bay hết mọi lời.

Buổi chiều, họ quay về nhà trọ. Trên đường, trời bất ngờ đổ mưa nhẹ. Họ chạy vào quán nhỏ gần bờ, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn mưa rơi thành chuỗi dài trên kính.

Cô chống cằm, nhìn ra ngoài.

— Thị trấn này, dù mưa hay nắng, vẫn mang một cảm giác như… chưa từng bị thế giới chạm đến.

Anh gật đầu.

— Có lẽ vì nó cất giữ những điều đã mất của nhiều người.

Cô nhìn anh:

— Còn anh, anh mất điều gì?

Anh không đáp, chỉ xoay ly cà phê trong tay. Một lúc sau, anh nói khẽ:

— Tôi mất niềm tin rằng mình có thể cứu người bằng đôi tay này.

Cô nhìn xuống bàn tay anh — những ngón tay thon dài, nhưng trên cổ tay vẫn còn vết sẹo nhỏ mà cô từng thấy. Cô khẽ chạm vào đó, rất khẽ, như sợ khiến nó đau lại.

— Em nghĩ đôi tay này không chỉ biết cứu người, mà còn biết làm dịu nỗi đau của người khác.

Anh nhìn cô, đôi mắt ấm hẳn.

— Em thật sự nghĩ vậy?

— Em không nói lời an ủi đâu. Em chỉ nói điều mình thấy.

Anh im lặng, nhưng ánh mắt dịu đi, như thể có thứ gì đó vừa được giải thoát.

Khi mưa ngừng, họ cùng đi về. Trời đã nhá nhem, gió mặn thổi lướt qua con đường hẹp, mang theo mùi ẩm của gỗ. Về đến nhà trọ, cô mở cửa phòng, thấy trên bàn mình có một bức ảnh mới. Là cô — trong buổi sáng hôm nay, đứng trên bờ cát, tóc bay trong gió, ánh mắt hướng ra xa. Phía dưới là dòng chữ bằng nét viết quen thuộc:

“Em không giống bất kỳ ai tôi từng gặp.”

Cô khẽ mím môi, chạm tay vào tấm ảnh. Cảm giác ấm áp lan qua đầu ngón tay, lan đến tận tim.

Cửa phòng bên mở ra. Anh xuất hiện, tóc vẫn còn ướt sau khi tắm. Cô giơ bức ảnh lên, hỏi:

— Anh chụp khi nào?

Anh tựa vào khung cửa, mỉm cười:

— Khi em không để ý. Lúc đó, gió vừa thổi mạnh, em che tóc, nhưng lại cười. Tôi chưa từng thấy nụ cười nào giống vậy.

Cô cười nhẹ, ánh mắt long lanh:

— Em cũng chưa từng gặp ai chụp được khoảnh khắc thật của em.

Anh tiến lại gần, giọng thấp đi:

— Có lẽ vì anh không chỉ nhìn em qua ống kính.

Cô ngẩng lên, đôi mắt họ gặp nhau. Trong khoảng cách gần đến mức nghe rõ hơi thở, cô khẽ nói:

— Anh thật sự… không giống ai em từng gặp.

Anh khẽ cười, thì thầm:

— Còn em, lại khiến tôi muốn ở lại.

Gió thổi qua, rèm cửa khẽ bay, mùi muối hòa cùng hương trà. Cô không nói gì thêm, chỉ nghe nhịp tim mình trộn lẫn với âm thanh của biển ngoài kia.

Đêm đó, cô không ngủ được. Trên bàn, bức ảnh vẫn nằm đó, phản chiếu ánh đèn vàng nhạt. Cô nghĩ về những lời anh nói, về quá khứ anh mang theo, và cả về chính mình — cô gái từng nghĩ sẽ sống mãi trong nỗi mất mát.

Giờ đây, mọi thứ dường như đã khác. Anh đến như cơn gió, chạm nhẹ, nhưng đủ để khiến mặt biển trong lòng cô dậy sóng.

Cô mở sổ, viết vài dòng:

“Anh không giống người em từng gặp.

Anh không nói những lời hoa mỹ, cũng không hứa hẹn gì.

Nhưng mỗi khi anh mỉm cười, em lại thấy bình yên.”

Cô khép sổ, tắt đèn. Ngoài kia, tiếng sóng vẫn vỗ đều, như ru cô vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng chạm vào rèm, cô bước ra ban công. Anh đang ngồi dưới hiên, pha cà phê. Cô gọi:

— Anh có bao giờ nghĩ, nếu chúng ta gặp nhau ở thời điểm khác, mọi thứ sẽ khác không?

Anh ngẩng lên, cười nhẹ:

— Có thể. Nhưng nếu không gặp đúng lúc này, em sẽ không hiểu vì sao anh im lặng, còn anh sẽ không biết vì sao em vẫn ở lại.

Cô đáp, giọng thật khẽ:

— Có lẽ đúng. Có lẽ chúng ta đều cần đi qua một cơn bão, để nhận ra người nào khiến mình dừng chân.

Anh nhìn cô, ánh mắt chan chứa điều gì đó không nói ra.

“Em không giống người tôi từng gặp,”

anh nghĩ,

“và chính vì vậy, em khiến tôi muốn bắt đầu lại tất cả.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×