khi ánh hoàng hôn rơi trên tim anh

Chương 2: Căn Nhà Trọ Màu Xanh Nhạt


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở thị trấn ven biển luôn bắt đầu bằng mùi gió mặn và tiếng chổi quét lá xào xạc của bà cụ chủ nhà. Lâm An Nhiên thức dậy lúc sáu giờ, mở cửa sổ ra đã thấy ánh nắng xiên qua rặng phi lao, rọi lên lớp sơn xanh nhạt của căn nhà trọ cũ kỹ.

Màu sơn ấy dường như đã phai theo năm tháng, nhưng vẫn giữ lại cảm giác yên bình đến lạ. Nó khiến cô nhớ đến quán cà phê nhỏ từng ghé cùng Trần Minh, nơi tường cũng sơn màu xanh nhạt và cửa sổ luôn mở đón gió. Khi đó, anh từng nói:

“Anh thích màu này, vì nó giống buổi sáng của em.”

Cô khẽ nhắm mắt, hít sâu, rồi mở ra. Mọi thứ giờ đây chỉ còn là ký ức, nhưng ít ra, màu xanh ấy vẫn khiến cô thấy dễ thở hơn.

Tầng trệt vang lên tiếng bà cụ gọi:

“Cô An Nhiên ơi, xuống ăn sáng đi, ta làm bánh bột lọc đó.”

“Vâng, cháu xuống ngay.”

Cô rửa mặt, buộc tóc gọn gàng rồi bước xuống. Mùi hành phi thơm lan tỏa khắp căn bếp nhỏ. Bà cụ đang cẩn thận vớt từng chiếc bánh trong nồi nước sôi, tay run run nhưng động tác lại thành thục. Trên bàn, đã bày sẵn hai bát – một của cô, một của người phòng bên.

Thẩm Dật Trạch đã ngồi đó từ khi nào, áo sơ mi trắng xắn tay, tóc vẫn còn ướt, chắc vừa tắm xong. Ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, vẽ lên người anh viền sáng mờ, khiến anh trông vừa xa vừa gần.

“Chào buổi sáng.” – Anh nói, giọng trầm mà nhẹ.

“Chào anh.”

Bà cụ cười, đẩy bát về phía cô. “Hai đứa ăn đi, ta ra sau nhà phơi đồ chút.”

Khi bà cụ khuất bóng, căn bếp nhỏ chỉ còn lại tiếng thìa chạm bát. Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua song cửa.

An Nhiên cúi đầu, ăn một miếng, vị dẻo của bột, vị mặn của tôm hòa cùng vị cay của ớt. Mọi thứ đơn giản, bình dị, nhưng ngon một cách lạ lùng.

“Bà cụ thật khéo tay.” – Cô khẽ nói.

“Ừ.” – Anh đáp. “Bà ấy xem tôi như con, chắc giờ cũng xem cô như vậy rồi.”

Cô mỉm cười. “Bà ấy tốt lắm. Ở đây thật yên.”

“Yên nhưng dễ buồn.”

Câu nói khiến cô hơi khựng lại. Anh đặt thìa xuống, nhìn ra cửa sổ. “Căn nhà này từng là nhà nghỉ cũ. Người ta bỏ hoang mấy năm, sau đó bà cụ mua lại, sơn lại màu này. Bà nói màu xanh làm con người bớt cô đơn.”

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn anh – sâu và tĩnh. Trong thoáng chốc, cô thấy nơi đáy mắt ấy có gì đó giống mình: một vùng lặng không ai chạm tới.

“Anh ở đây bao lâu rồi?” – Cô hỏi.

“Nửa năm.”

“Chắc anh cũng… vì lý do riêng?”

Anh khẽ gật, không nói thêm. Cô cũng không ép. Ở tuổi này, người ta đều có những câu chuyện không muốn kể.

Bữa sáng kết thúc, cô giúp bà cụ rửa chén, rồi ra ngoài dạo một vòng quanh thị trấn. Con đường dẫn ra biển trải dài, hai bên là hàng quán nhỏ, có mùi cá khô, có tiếng trẻ con đuổi nhau. Những mái nhà lợp tôn bạc màu, trên cao là bầu trời xanh nhạt loang mây trắng.

Cô dừng trước một tiệm tạp hóa nhỏ. Bên ngoài treo vài bức ảnh phong cảnh biển đã cũ, có lẽ của khách du lịch bỏ lại. Một tấm trong đó khiến cô sững sờ — hình chụp bãi cát nơi cô từng ngồi, ánh hoàng hôn đỏ rực, và ở góc ảnh là bóng dáng một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đang cúi xuống nhặt vỏ sò. Dáng người ấy… rất giống Thẩm Dật Trạch.

Cô mua chai nước, hỏi thử bà chủ tiệm:

“Tấm ảnh kia là của ai chụp ạ?”

Bà cười hiền: “Không biết, chắc người thuê trọ năm ngoái. Cậu ấy cũng làm nghề chụp ảnh, nhưng nghe nói gặp chuyện, dọn đi rồi.”

An Nhiên gật đầu, cảm ơn, rồi bước đi.

Cơn gió biển thổi qua, mái tóc cô tung nhẹ. Một thoáng, cô nghĩ – có lẽ thị trấn này từng là nơi trú ngụ của nhiều tâm hồn lạc lối như cô, và mỗi người đều để lại một chút kỷ niệm phai màu trên tường, trên ảnh, trong không khí.

Chiều hôm ấy, cô quyết định đi chụp lại – không phải cho ai, mà cho chính mình.

Máy ảnh cũ được lấy ra khỏi tủ, lau sạch. Khi cô đưa ống kính lên, bàn tay run run, nhưng trái tim đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cô ra bãi biển, ánh nắng cuối ngày chiếu lên mặt nước như dát vàng. Sóng dạt vào chân, lạnh buốt, nhưng dễ chịu. Cô ngồi xuống, ngắm khung cảnh trước mắt – bờ cát dài, rặng phi lao, và một đứa trẻ đang chơi diều với cha nó.

Cô nhấn nút. Tách.

Âm thanh ấy khiến cô nghẹn lại. Sáu tháng rồi. Sáu tháng kể từ tấm ảnh cuối cùng cô chụp cho Trần Minh trước tai nạn.

“Tốt lắm.” – Một giọng trầm vang lên sau lưng.

Cô quay lại, thấy Thẩm Dật Trạch đứng cách vài mét, hai tay đút túi quần. Anh không cười, nhưng trong ánh mắt có gì đó như thừa nhận.

“Anh theo tôi à?”

“Không. Tôi đi dạo. Nhưng thấy cô cầm máy, nên dừng lại.”

“Anh biết gì về nhiếp ảnh mà nói ‘tốt’?”

Anh nhún vai. “Tôi không biết kỹ thuật. Nhưng tôi thấy ánh mắt cô khác rồi.”

“Khác?”

“Không còn tránh né.”

Cô im lặng. Sóng vỗ vào bờ, cuốn đi những dấu chân họ vừa để lại. Một lúc sau, cô hỏi:

“Anh từng là bác sĩ thật sao?”

“Thật.”

“Tại sao bỏ?”

Anh nhìn ra biển. “Vì có người chết trên bàn mổ của tôi.”

Cô sững sờ, không biết nói gì. Anh nói bình thản, không bi kịch, nhưng trong giọng ấy có thứ nặng nề không thể gọi tên.

“Tôi đã làm tất cả, nhưng vẫn không cứu được. Họ là đứa trẻ tám tuổi.”

Gió thổi mạnh hơn. Cô nhìn thấy đôi bàn tay anh khẽ siết lại, các khớp trắng bệch.

“Từ đó, tôi không còn đủ can đảm chạm vào dao mổ nữa.”

Cô khẽ nói: “Không ai có thể cứu tất cả mọi người.”

Anh cười nhẹ, một nụ cười không vui. “Nhưng bác sĩ nào cũng từng nghĩ mình có thể.”

Khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra họ giống nhau hơn cô tưởng. Cả hai đều đánh mất một phần bản thân trong giây phút định mệnh, và đều đang tìm cách sống sót trong sự dằn vặt đó.

Tối, trời đổ mưa. Những hạt mưa đập vào mái tôn, rơi thành dòng dài xuống hiên. Cô ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh đèn phản chiếu trên mặt nước. Từ phòng bên, vọng ra tiếng đàn piano – bản “River Flows In You” dịu dàng, trầm buồn.

Cô ngạc nhiên. Không ngờ người như anh lại biết chơi đàn. Giai điệu ấy len lỏi vào lòng cô, khiến ký ức trỗi dậy – ngày còn ở thành phố, Trần Minh cũng hay chơi khúc này cho cô nghe.

Nhưng lần này, tiếng đàn không gợi đau đớn. Nó chỉ khiến cô thấy yên, như được dỗ dành.

Cô cầm máy ảnh lên, chụp qua ô cửa kính. Ánh sáng mờ ảo, mưa rơi, và khung cửa phòng anh sáng vàng. Trong khung hình ấy, cô thấy một phần của chính mình – lặng lẽ, cô độc, nhưng vẫn còn hơi ấm.

Cô không biết anh có nhận ra mình đang được chụp không, nhưng khi bản nhạc dừng lại, cánh cửa phòng anh hé mở. Anh đứng đó, dựa vào khung cửa, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà thấu hiểu.

“Cô chụp xong chưa?”

Cô đỏ mặt, gật đầu. “Xin lỗi… tôi không cố ý—”

“Không sao.” Anh cắt lời. “Chỉ là, lần này, cô đã chụp được một điều thật sự.”

“Điều gì?”

“Cảm xúc.”

Cô khựng lại. Anh quay vào, đóng cửa, để lại cô đứng đó với tim đập loạn.

Cảm xúc. Phải rồi. Lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, cô không còn sợ cảm xúc của mình.

Sáng hôm sau, trời trong veo. Bà cụ bận việc nên nhờ cô phơi quần áo. Khi cô mang đồ ra sân sau, bắt gặp anh đang quét lá. Áo sơ mi xám, quần vải đen, dáng cao gầy nhưng rắn rỏi.

“Chào buổi sáng.” – Anh nói trước.

“Anh dậy sớm thật.”

“Thói quen.” Anh mỉm cười, lần đầu tiên cô thấy nụ cười thật nơi anh. Không nhiều, nhưng đủ khiến ánh nắng sáng hơn.

Cô hỏi: “Anh ở đây đến bao giờ?”

“Chưa biết. Có lẽ đến khi tìm lại được bản thân.”

“Và anh tìm bằng cách nào?”

Anh ngẩng đầu nhìn cô. “Bằng việc không bỏ chạy nữa.”

Câu nói ấy như một mũi kim xuyên qua lòng cô. Cô cúi xuống, mỉm cười: “Nghe có vẻ dễ.”

“Không hề.” Anh dừng tay, nói chậm rãi. “Nhưng nếu không bắt đầu, sẽ chẳng bao giờ kết thúc.”

Cô nhìn anh thật lâu, rồi gật đầu. “Cảm ơn.”

Anh không hỏi lý do. Họ chỉ đứng đó, giữa nắng sớm, gió biển thổi qua. Tất cả giản dị đến mức như một bức ảnh tĩnh, nhưng trong im lặng ấy, dường như có điều gì đó đang khẽ thay đổi.

Chiều hôm ấy, cô ra biển lần nữa. Lần này, không phải để chụp, mà chỉ để ngắm. Trên bầu trời, vài đám mây trôi lững lờ. Cô thấy con diều hôm trước vẫn còn, người cha và đứa bé vẫn cười vang. Một cảm giác ấm áp lan dần trong ngực.

Cô nhớ lại buổi sáng – ánh nắng rọi lên tường, màu xanh nhạt dịu nhẹ. Căn nhà này, thị trấn này, và cả người đàn ông kia – tất cả đều đang len lỏi vào những khoảng trống trong tim cô, từng chút một.

Khi hoàng hôn buông xuống, cô chụp thêm một tấm. Không có kỹ thuật cầu kỳ, chỉ đơn giản là ánh sáng vàng phủ lên mái nhà trọ, tường sơn xanh nhạt, và một cánh cửa khép hờ.

Cô đặt tên bức ảnh ấy là “Nơi Gió Bắt Đầu”.

Bởi vì, từ nơi này, dường như cô đã bắt đầu hít thở lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×