Sáng hôm ấy, gió thổi mạnh hơn thường ngày. Biển cuộn trào từng lớp sóng bạc đầu, đập vào bờ tạo nên những tiếng ầm vang vọng. Lâm An Nhiên tỉnh dậy trong làn sáng lờ mờ, nghe tiếng gió rít qua khe cửa, tự dưng thấy lòng mình bất an.
Cô pha một tách trà nóng, ngồi nơi cửa sổ, nhìn ra biển. Mấy ngày nay, Thẩm Dật Trạch ít xuất hiện. Mỗi sáng, chỗ ngồi quen thuộc nơi bậc đá trống trơn. Cô không hỏi, cũng không nhắn tin. Giữa họ, mọi thứ mỏng manh như hơi thở – chỉ cần gặng hỏi quá nhiều, e rằng sợi dây kia sẽ đứt.
Đến trưa, có tiếng gõ cửa. Cô mở ra, và anh đứng đó – áo sơ mi dài tay, cúc trên cổ cài kín, gương mặt nhợt hơn mọi khi.
“Cô có thời gian không?” Anh hỏi. Giọng trầm, nhưng khàn.
“Có. Anh… không sao chứ?”
“Không. Chỉ muốn nhờ cô một việc.”
Anh cầm theo một hộp gỗ mỏng. “Tôi cần cô chụp vài bức ảnh. Cho một người bạn cũ.”
“Ảnh chân dung?”
“Ừ. Nhưng đừng chỉnh gì cả. Tôi muốn giữ nguyên ánh sáng thật.”
Cô nhìn anh, thấy ánh mắt ấy có gì đó mệt mỏi. Cô gật đầu. “Được.”
Họ ra ngoài, tới chỗ bậc đá quen thuộc. Sóng đập mạnh, bọt trắng văng lên, gió táp vào mặt. Anh ngồi xuống, cô giơ máy lên, tìm góc. Ánh sáng hôm nay gắt, nắng chiếu chéo làm nửa khuôn mặt anh sáng rực, nửa kia chìm trong bóng.
“Anh có thể tháo nút cổ áo không? Trông hơi gò bó.”
Anh do dự một chút, rồi chậm rãi mở cúc. Khi tay áo khẽ xắn lên, cô thoáng nhìn thấy nơi cổ tay anh có một vết sẹo dài, mảnh như sợi chỉ, nhưng rõ ràng. Cô giơ máy, rồi chần chừ.
“Anh… bị thương à?”
Anh thoáng khựng lại, kéo tay áo xuống. “Cũ rồi. Không sao.”
Nhưng ánh mắt anh không giấu được. Cô hạ máy, ngồi xuống cạnh. “Là từ vụ tai biến ở bệnh viện sao?”
Anh im lặng hồi lâu. Gió cuốn cát bay quanh hai người. Cuối cùng anh nói: “Cô biết nhiều quá rồi.”
“Tôi không cố ý. Nhưng chuyện đó dường như vẫn bám lấy anh.”
“Vì tôi chưa bao giờ thoát được nó.” Anh nhìn xa xăm. “Vết sẹo này, tôi tự làm. Không phải để trốn chạy, mà để nhớ.”
“Nhớ điều gì?”
“Nhớ rằng đôi khi, lòng tốt không đủ để cứu người. Và rằng tôi đã từng quá tin vào chính mình.”
Anh cười, nụ cười nhạt như gió. “Ngày đó, ca phẫu thuật ấy… đáng ra tôi nên dừng sớm hơn. Nhưng tôi cố chấp. Kết quả là bệnh nhân không qua khỏi. Người nhà họ kiện, truyền thông thổi phồng. Tôi bị đình chỉ, và… cô ấy rời đi.”
“Cô ấy?” An Nhiên hỏi khẽ.
“Bạn gái tôi lúc đó. Cũng là bác sĩ trong ca trực. Cô ấy không chịu nổi áp lực, sang nước ngoài.” Anh khẽ thở. “Tôi tưởng mình sẽ oán, nhưng không. Chỉ thấy trống.”
Gió thổi qua, cát bay vào mắt. Cô khẽ dụi, nhưng lại thấy cay.
“Anh có biết không,” cô nói nhỏ, “mọi người đều nghĩ anh chạy trốn.”
“Ừ. Nhưng tôi chỉ muốn học cách im lặng mà không thấy tội lỗi.”
Cô giơ máy, không chụp, chỉ nhìn qua ống kính. Trong khung hình, anh ngồi đó – giữa biển, giữa nắng, giữa gió, và giữa vết thương chưa lành.
“Anh có thể nhìn vào đây không?”
Anh ngước lên. Trong khoảnh khắc, cô bấm máy. Một tiếng “tách” vang khẽ.
“Xong rồi?” Anh hỏi.
“Xong rồi. Nhưng…” cô dừng lại, “tôi muốn chụp thêm một tấm.”
“Được.”
“Lần này, anh có thể để tay áo hạ xuống tự nhiên. Đừng giấu vết sẹo đó.”
Anh hơi sững. Rồi, không nói gì, anh làm theo. Gió lật vạt áo, để lộ cổ tay gầy, vết sẹo nhỏ ánh lên dưới nắng.
Cô chụp. Một lần nữa, “tách.”
Chiều, họ về lại nhà trọ. Cô rửa ảnh. Màu sắc lên chậm, ánh sáng hiện dần. Tấm đầu tiên: anh ngồi thẳng, mắt nhìn xa, vẻ trầm tĩnh. Tấm thứ hai: ánh sáng nghiêng, gió làm tóc anh rối, vết sẹo nơi cổ tay phản chiếu như một nét chữ nhạt.
Cô nhìn lâu, tim hơi nhói. Không phải vì thương hại – mà vì trong vết sẹo ấy, cô thấy hình ảnh chính mình của những năm trước.
Cô từng cũng có một vết như thế, không trên da, mà trong lòng.
Năm ấy, khi vụ tai nạn giao thông xảy ra, cô mất đứa em trai duy nhất. Lúc ấy, cô đang bận chụp ảnh ở thành phố khác. Nếu cô về sớm một ngày, có lẽ đã khác. Từ đó, cô không chụp người nữa – chỉ chụp cảnh, vì cảnh không biết chết.
Nhưng Thẩm Dật Trạch lại ngồi trước ống kính của cô, mang theo một vết thương thật, khiến cô nhận ra: đau đớn cũng có thể hóa thành ánh sáng, nếu ta dám nhìn thẳng.
Đêm đó, anh đến gõ cửa.
“Tôi quên cám ơn cô,” anh nói.
“Vì bức ảnh à?”
“Ừ. Tôi đã gửi nó cho người bạn kia. Anh ta từng cùng tôi trong đội phẫu thuật. Chúng tôi định mở một phòng khám nhỏ, nhưng…” Anh dừng lại, nhìn ra ngoài. “Có lẽ sẽ hoãn.”
“Vì vụ điều tra lại?”
Anh gật. “Người nhà bệnh nhân muốn lật hồ sơ. Tôi có thể bị triệu tập.”
“Anh sợ sao?”
“Không.” Anh cười khẽ. “Tôi chỉ mệt. Nhưng nhờ cô, tôi nghĩ mình đã sẵn sàng.”
“Nhờ tôi?”
“Cô đã không nhìn tôi như một kẻ có tội.”
Cô mím môi. “Tôi chỉ thấy một người đang cố đứng dậy.”
Anh im lặng. Gió thổi qua, ánh đèn lắc nhẹ. Anh nhìn bàn tay mình, ngón tay dài, khớp xương gầy. Rồi đột nhiên anh hỏi:
“Cô có từng mất ai đó chưa?”
Cô khựng lại, không ngờ anh hỏi điều ấy. Một lát sau, cô đáp: “Rồi. Em trai tôi.”
“Tai nạn?”
“Phải.”
“Xin lỗi.”
“Không sao.” Cô cười, nhưng nụ cười nhạt như khói. “Tôi quen rồi.”
Anh không nói gì nữa, chỉ nhìn cô rất lâu, cho đến khi cô quay đi.
Sáng hôm sau, anh rời đi sớm. Chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ dưới tách cà phê:
“Tôi đến thành phố một chuyến. Nếu cô không thấy tôi mấy ngày, đừng lo. – D.”
Cô cầm mảnh giấy, lòng rối như tơ.
Ngày trôi chậm. Căn nhà trọ vắng, tiếng sóng như xa hơn. Cô lấy tấm ảnh có vết sẹo ra, nhìn mãi. Dưới ánh chiều, đường sẹo ánh bạc, đẹp đến kỳ lạ – không còn là vết thương, mà như dấu ấn của sự sống sót.
Cô đặt nó vào khung gỗ, bên cạnh bức ảnh biển. Hai tấm ghép lại thành một bức toàn cảnh: một người – một biển – một vết sẹo – một nỗi lặng.
Ba ngày sau, anh trở về. Gầy hơn, nhưng ánh mắt lại khác – sâu hơn, dứt khoát hơn.
“Anh về rồi,” cô nói, giọng nhẹ.
“Ừ. Tôi tưởng mình sẽ không muốn quay lại, nhưng rồi lại nhớ tiếng gió ở đây.”
“Giải quyết ổn chứ?”
“Xong rồi. Tôi khai tất cả. Họ không thể buộc tội tôi nữa. Nhưng...” anh dừng, cười nhạt, “mọi người vẫn nghĩ tôi đáng bị hủy hoại.”
“Anh không cần mọi người tha thứ.”
“Thế tôi cần gì?”
Cô nhìn anh, ánh mắt thẳng. “Anh cần tự tha thứ.”
Anh lặng đi. Một lúc sau, anh kéo ghế, ngồi xuống cạnh cô. Tay áo anh hơi trượt, vết sẹo hiện ra. Cô khẽ chạm lên cổ tay ấy, rất nhẹ, như sợ làm đau.
“Anh thấy không?” cô nói. “Nó đã lành.”
Anh nhìn cô, ánh mắt lay động.
“Có những thứ, dù để lại dấu, cũng không còn đau. Chỉ cần anh muốn.”
Anh cười, một nụ cười thật, hiếm hoi và ấm áp. “Cô nên làm bác sĩ tâm lý.”
“Không đâu,” cô đáp. “Tôi chỉ là người từng có vết sẹo.”
Đêm đó, trời lại mưa. Nhưng lần này, cô không đóng cửa. Cô mở tung cửa sổ, để gió và mưa tràn vào, để hơi ẩm bám trên tóc, trên áo.
Anh đứng bên, im lặng nhìn cô, rồi chậm rãi đưa tay ra ngoài, để từng giọt mưa rơi lên vết sẹo.
“Lạnh không?” cô hỏi.
“Không.” Anh nhìn giọt nước trượt xuống cổ tay. “Nó làm tôi nhớ rằng tôi vẫn đang sống.”
Cô quay lại, nhìn anh. Trong ánh đèn vàng, vết sẹo phản chiếu lấp lánh như sợi chỉ bạc, mảnh nhưng bền.
“Anh Dật Trạch,” cô khẽ gọi, “nếu có một ngày, anh muốn bắt đầu lại, tôi sẽ chụp cho anh tấm ảnh đầu tiên.”
Anh đáp bằng giọng trầm, dịu như gió: “Và nếu có ngày cô cười thật, tôi sẽ giữ lại nụ cười ấy.”
Ngoài kia, mưa dày hơn, nhưng không còn lạnh. Gió vẫn thổi, mang theo mùi muối biển và một hơi ấm lặng lẽ giữa hai con người từng tan vỡ.
Đêm tàn, cô viết vào sổ:
“Vết sẹo dưới tay áo – ai cũng có, chỉ khác là chúng ta chọn che đi hay nhìn thẳng.
Hôm nay, tôi đã nhìn thấy một vết sẹo biết mỉm cười.”
Cô khép sổ lại, ngọn đèn nhỏ vẫn sáng. Ngoài cửa sổ, sóng vẫn vỗ vào bờ. Và giữa những tiếng gió, cô nghe được một nhịp đập – chậm, đều, và thật.