khi anh không nói gì

Chương 13: Đối đầu với mẹ anh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, trời vừa hửng sáng, ánh nắng chiếu qua rèm cửa vào phòng Lâm Tố Du, nhưng trái tim cô không hề cảm nhận được sự ấm áp. Hôm nay là ngày cô sẽ chính thức gặp mẹ của Trì Dạ — một người phụ nữ quyền lực, nghiêm nghị và khó tính bậc nhất trong giới thượng lưu, người mà ngay cả Trì Dạ cũng chưa bao giờ tiết lộ nhiều về mối quan hệ giữa họ.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương. Bộ váy màu kem nhẹ nhàng, tóc buông xõa, tất cả đều được cô chuẩn bị cẩn thận. “Một năm sống cùng Trì Dạ… và bây giờ là cuộc gặp đầu tiên với mẹ anh… phải thật bình tĩnh, phải thật khôn ngoan,” cô tự nhủ.

Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Cô quay lại, Trì Dạ đã đứng đó, dáng điềm tĩnh như mọi ngày. Anh không nói lời nào, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quan sát. Anh giơ tay ra hiệu cô đi theo. Cô hít một hơi thật sâu, bước xuống cùng anh.

Hành lang dài của biệt thự, ánh sáng từ trần nhà và ánh nắng buổi sáng hòa lẫn, tạo không khí vừa trang nghiêm vừa nghiêm nghị. Cô cảm nhận được sự lo lắng bùng lên trong lồng ngực. Hôm nay, không chỉ là một ngày bình thường. Đây là ngày cô phải đối mặt với người phụ nữ quyền lực nhất cuộc đời anh — người có thể quyết định số phận cô trong ngôi nhà này.

Trì Dạ dẫn cô đến phòng khách lớn, nơi mẹ anh đang chờ. Bà Trì ngồi trên chiếc ghế sofa xa hoa, ánh mắt sắc lạnh như băng giá. Một người phụ nữ với khí chất uy quyền, lặng lẽ quan sát hai người đứng trước mặt. Không gian im lặng một cách đáng sợ, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đều.

Cô cúi đầu, tim đập nhanh: “Chào bà… con là Lâm Tố Du…” giọng cô run run nhưng vẫn cố gắng duy trì sự tự tin.

Bà Trì nâng ánh mắt, nhìn cô từ đầu đến chân, từng chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót. Sau vài giây im lặng, bà nhếch môi, giọng lạnh lùng: “Lâm Tố Du… Trì Dạ đã kể gì về cô?”

Cô lắc đầu: “Con chưa kể gì nhiều, chỉ biết là… con và anh ấy sẽ sống cùng nhau trong một năm theo hợp đồng…”

Bà Trì nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh: “Hợp đồng? Cô nghĩ đây là chuyện đùa sao? Trong nhà Trì gia, không có chỗ cho trò chơi. Trì Dạ… cậu nói gì với mẹ cậu?”

Trì Dạ đứng bên cạnh, im lặng như mọi khi. Ánh mắt anh dán vào mẹ, cứng cỏi nhưng không hề sợ hãi. Cô nhận ra rằng, chính anh đang là người đứng giữa để bảo vệ cô, dù không nói lời nào.

Cô hít một hơi, cố trấn tĩnh: “Con biết… hợp đồng là nghiêm túc, con cũng sẽ nghiêm túc. Con… con không muốn làm phiền đến gia đình Trì gia.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong mắt vẫn lộ rõ quyết tâm.

Bà Trì nhướng mày, ánh mắt nghiên cứu, rồi hỏi: “Cô có thực sự hiểu trách nhiệm của mình không? Một năm sống cùng Trì Dạ… không chỉ là chuyện ăn uống, ngủ nghỉ. Cô có thể chịu nổi áp lực, hiểu anh ấy, sống đúng chuẩn mực của Trì gia không?”

Cô cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng vẫn kiên định: “Con sẽ cố gắng hết sức, bà yên tâm. Con… con muốn học cách hiểu anh ấy và sống trọn vẹn trong thời gian này.”

Bà Trì bật cười lạnh lùng, nụ cười không hề dịu dàng: “Cô nói hay lắm, nhưng nói và làm là hai chuyện khác nhau. Trì Dạ… mẹ muốn biết cậu thật sự nghĩ gì về cô ấy.”

Trì Dạ nhíu mày, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng dịu hơn khi nhìn cô. Anh giơ tay, chỉ về phía cô, như thể truyền đạt một thông điệp duy nhất: “Hãy trả lời bằng sự chân thành của mình.”

Cô hít một hơi thật sâu, thẳng lưng, đáp: “Con… con quý trọng anh ấy, và con sẽ không để anh ấy thất vọng. Con… con sẽ học cách hiểu và chăm sóc anh ấy theo cách tốt nhất có thể.”

Bà Trì nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt như muốn soi thấu tâm can cô. Cô cảm nhận được áp lực kinh khủng từ bà — một người không dễ dàng bị chinh phục. Nhưng cô biết, nếu muốn sống trong ngôi nhà này, cô phải giữ vững lập trường, phải kiên nhẫn, và phải chân thành.

Một vài phút trôi qua, bà Trì mới gật nhẹ: “Thôi, mẹ tạm tin lời cô. Nhưng nhớ, Trì Dạ không phải người dễ dàng. Cô phải chứng minh năng lực của mình, không chỉ bằng lời nói mà bằng hành động.”

Cô cúi đầu, thở phào: “Con sẽ cố gắng, bà yên tâm.”

Trì Dạ đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hơn khi nhìn cô. Cô nhận ra rằng, mặc dù mẹ anh nghiêm nghị, nhưng anh vẫn luôn bảo vệ cô theo cách riêng: không nói, không cử chỉ quá lớn, nhưng chỉ cần ánh mắt và khoảng cách vừa đủ, anh đã cho cô cảm giác an toàn.

Buổi chiều, khi mẹ anh rời đi, không khí trong biệt thự nhẹ nhàng hơn một chút. Cô và Trì Dạ đứng bên hồ nước, im lặng. Cô thở dài, tự nhủ: “Đối đầu với mẹ anh… thật sự là áp lực kinh khủng. Nhưng cũng là một bài học quan trọng.”

Anh bước đến, đặt tay cô lên tay mình, một cái chạm nhẹ nhưng sâu sắc. Cô đỏ mặt, tim loạn nhịp: “Anh… sao anh luôn biết cách khiến em bình tĩnh, dù áp lực đến thế nào?”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhạt xuất hiện lần nữa. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh, dù không lời nói. Một người đàn ông lạnh lùng, nghiêm nghị, ghét sự ồn ào… nhưng luôn bảo vệ cô bằng ánh mắt, nụ cười và cử chỉ nhỏ.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn anh, tim rung lên: một năm phía trước, sống cùng Trì Dạ, đối mặt với áp lực, mâu thuẫn và thử thách… nhưng cũng là hành trình học cách yêu, hiểu và cảm nhận.

Cô mỉm cười trong đêm, biết chắc rằng: dù đối đầu với mẹ anh là một thử thách lớn, nhưng cô đã vượt qua bước đầu tiên. Và Trì Dạ… người đàn ông không nói nhưng biết quan tâm theo cách riêng, vẫn luôn đứng cạnh cô, khiến cô có cảm giác an toàn và hạnh phúc.

Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: cuộc sống phía trước, đầy thử thách, nhưng cũng đầy những điều bất ngờ và ngọt ngào, bắt đầu từ những cử chỉ nhỏ nhất giữa cô và Trì Dạ — một cái chạm, một ánh mắt, một nụ cười… và cả sự kiên nhẫn để đối đầu với cả thế giới nếu cần.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×