Mưa rơi dày đặc vào buổi chiều, những hạt nước nặng nề đập lên cửa sổ, tạo ra những vệt nước loang lổ, lấm tấm trên mặt kính. Lâm Tố Du đứng trong phòng khách, nhìn ra ngoài trời mưa xám xịt, lòng bỗng dưng trống rỗng. Hôm nay, mọi việc dường như vượt quá tầm kiểm soát của cô.
Một buổi chiều yên bình đã trở thành hỗn loạn khi những tin nhắn, cuộc gọi từ Trì Dạ bất ngờ ngừng lại. Cô nhắn tin, gọi điện, nhưng đều không có hồi âm. Trái tim cô bắt đầu lo lắng: một người đàn ông vốn dĩ không nói nhiều, lại im lặng hoàn toàn… có nghĩa gì?
Cô bước ra sân, mặc áo mưa mỏng, nhìn quanh khu vườn rộng. Mưa rơi tầm tã, gió thổi khiến tóc cô dính vào mặt. Cô hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh. “Anh… anh đang ở đâu? Sao lại bỏ mặc em một mình như thế?” cô thầm gọi tên anh trong lòng, giọng vừa lo lắng vừa xót xa.
Bất chợt, cô nghe tiếng bước chân nhanh trên sàn ướt, nhịp chân đều đặn và mạnh mẽ. Cô quay lại, tim đập mạnh — Trì Dạ đứng ngoài trời mưa, vest ướt sũng, ánh mắt sắc lạnh nhưng dữ dội. Anh nhìn cô, không nói một lời. Chỉ ánh mắt thôi đã khiến cô bối rối.
Cô chạy lại, vừa sợ vừa lo: “Anh… anh sao vậy? Tại sao lại đứng ngoài mưa?”
Anh tiến lại gần, đôi mắt dán vào cô, sâu thẳm và nghiêm nghị, như muốn thấu suốt mọi cảm xúc trong cô. Một giọt mưa rơi xuống trán anh, nhưng anh không hề rùng mình, không hề rút tay che chắn. Cô cảm nhận được sự quyết liệt trong từng cử chỉ, từng ánh mắt.
Cô lo lắng hỏi: “Anh… anh có sao không? Mưa lớn thế này… sẽ bị ốm mất.”
Anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dán vào cô. Một cái chạm nhẹ vào tay cô — một cử chỉ quen thuộc nhưng hôm nay lại khiến cô rung động dữ dội. Cô nhận ra rằng, người đàn ông không nói, ghét sự ồn ào, lạnh lùng nhưng bảo vệ cô theo cách riêng — và giờ đây, anh đang đứng dưới mưa, chỉ để tìm cô, chỉ để chắc chắn cô không sao.
Cô bất ngờ, tim loạn nhịp: “Anh… sao lại tìm em? Tại sao không nhắn tin, không gọi điện?”
Anh nghiêng đầu, rồi viết nhanh vào sổ tay: “Cần biết em ở đâu.”
Cô nhìn dòng chữ, lòng vừa ấm áp vừa xôn xao. Một năm sống cùng anh, cô đã học cách đọc mọi tín hiệu không lời: ánh mắt, cử chỉ, nụ cười, và giờ là cả sổ tay — mọi thứ đều nói lên một điều: anh quan tâm cô đến mức không thể bỏ mặc.
Mưa vẫn rơi, từng giọt nặng nề đập lên vai, tóc và áo. Cô cảm nhận bàn tay anh nắm chặt tay cô, đưa cô vào lòng. Tim cô loạn nhịp, cảm giác vừa an toàn vừa rung động đến mức gần như không thở nổi.
“Anh… anh đừng làm em sợ như thế nữa… Em tưởng… tưởng anh bỏ mặc em…” cô thốt ra, giọng run run.
Anh cúi người, đôi mắt dán vào cô, nụ cười nhạt nhưng ấm áp xuất hiện lần đầu tiên hôm nay. Một nụ cười dịu dàng, đầy quan tâm. Cô cảm nhận được sự chân thành, sự lo lắng, và cả tình cảm sâu sắc mà anh không thốt ra lời.
Cô ôm anh chặt, cảm giác mưa rơi xuống như không còn quan trọng. Tất cả những áp lực, lo lắng trước đó tan biến. Anh đáp lại bằng cái ôm nhẹ nhưng chắc chắn, như muốn nói: “Không sao, tôi luôn ở đây.”
Khoảnh khắc ấy kéo dài hàng phút, mưa rơi đều đặn trên mái hiên, trên hồ nước, nhưng trong lòng cô chỉ còn một thứ: sự an toàn và rung động đến ngây người khi đứng cạnh Trì Dạ.
Cô rút tay ra, nhìn anh, ánh mắt vừa lo lắng vừa hạnh phúc: “Anh… anh luôn như thế sao? Luôn khiến tim em loạn nhịp, vừa sợ vừa rung động?”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhạt lại thoáng hiện, môi khẽ cong. Cô biết rằng, một năm sống cùng anh, cô sẽ còn nhiều khoảnh khắc như thế này: áp lực, lo lắng, nhưng cũng ngọt ngào và ấm áp.
Anh nắm tay cô, dẫn cô vào nhà. Mưa rơi trên mái hiên, nhưng trong căn phòng rộng, có một cảm giác ấm áp lạ thường. Cô nhìn anh, tim loạn nhịp: “Anh… sao anh có thể khiến em rung động đến vậy? Ngay cả khi anh đứng dưới mưa tìm em?”
Anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, như truyền đạt: “Bởi vì em quan trọng với tôi.”
Cô thở dài, vòng tay ôm lấy anh, cảm giác vừa ngọt ngào vừa xót xa. Một người đàn ông lạnh lùng, ghét sự ồn ào, nghiêm nghị đến mức khiến trái tim cô loạn nhịp, giờ đây lại đứng dưới mưa tìm cô — điều đó làm cô nhận ra: tình cảm của anh không lời, nhưng mạnh mẽ và sâu sắc hơn bất cứ lời nói nào.
Buổi tối, sau cơn mưa, cô và anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra hồ nước phản chiếu ánh đèn vàng dịu. Cô tự nhủ: một năm sống cùng anh, sẽ có nhiều thử thách, nhiều áp lực, nhưng cũng sẽ có vô số khoảnh khắc ngọt ngào, rung động đến tận cùng.
Cô mỉm cười, tim loạn nhịp: nụ cười, ánh mắt, cái chạm, giờ là cả việc đứng dưới mưa tìm cô… tất cả đã tạo nên một ngày đáng nhớ, một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa cô và Trì Dạ.
Cô biết chắc rằng: tình yêu không cần lời nói. Một ánh mắt, một cái chạm, một hành động như đứng dưới mưa tìm cô… đã đủ để trái tim cô rung động, đã đủ để cô hiểu rằng: Trì Dạ, người đàn ông lạnh lùng nhưng quan tâm theo cách riêng, sẽ luôn đứng cạnh cô, bảo vệ cô, và khiến cô yêu anh từng ngày, từng giờ.
Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: mưa rơi ngoài trời, hồ nước lặng yên, căn biệt thự rộng lớn… tất cả không quan trọng. Quan trọng là hai người, một cô và một anh, đã tìm thấy nhau giữa dòng đời hỗn loạn, và trái tim cô đã biết rung động vì một người đàn ông không lời nhưng biết yêu theo cách riêng.