khi anh không nói gì

Chương 4: Lần đầu bước vào biệt thự Trì gia


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, nắng yếu len qua khung cửa sổ phòng ngủ của Lâm Tố Du, hắt lên những tia sáng mỏng manh như nhắc cô rằng hôm nay sẽ là một ngày dài nữa trong “hợp đồng hôn nhân” kỳ quặc của cô. Cô ngồi dậy, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn quanh căn phòng nhỏ xinh được bố trí cho mình trong biệt thự. Một phần cô vẫn cảm thấy bỡ ngỡ: căn biệt thự rộng lớn với những cánh cửa bằng gỗ tối màu, hành lang dài, và không gian lạnh lùng nhưng sang trọng khiến cô vừa tò mò vừa… hơi sợ.

Cô bật cười khổ, tự nhủ: “Một năm… phải sống trong nơi này… mình chắc sẽ ‘tan chảy’ mất thôi…”

Tiếng gõ cửa vang lên khiến cô giật mình. Trì Dạ xuất hiện, vẫn áo vest chỉnh tề, dáng điềm tĩnh như thể chưa hề thay đổi từ ngày gặp nhau. Anh giơ tay ra hiệu cô đi theo, ánh mắt sắc lạnh nhưng nghiêm túc. Cô đứng dậy, vừa hồi hộp vừa tò mò, bước theo anh.

Hành lang dài rộng, sàn gỗ sáng bóng, tường trắng tinh, mỗi bước chân của cô vang lên lộp độp, như muốn nhắc nhở cô rằng: đây không phải là thế giới nhỏ bé quen thuộc, mà là… một thế giới khác. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập nhanh.

Anh dẫn cô qua phòng khách rộng, nơi có bộ sofa màu xám lớn, bàn gỗ tối giản, và một cửa kính lớn nhìn ra hồ nước xanh trong vắt. Ánh nắng chiếu vào, lấp lánh trên mặt nước, làm cả căn phòng trở nên yên tĩnh kỳ lạ. Cô bước đến cửa kính, đặt tay lên kính, nhìn ra ngoài. Không gian này thật sự quá đẹp, nhưng cũng quá lạnh lùng.

“Đẹp… nhưng sao… lạnh quá nhỉ?” cô thì thầm một mình.

Anh đứng cạnh, im lặng, mắt dán vào cô. Chỉ một ánh nhìn, nhưng khiến cô cảm thấy vừa bối rối vừa bị hút vào. Cô quay sang, nhận ra rằng, dù anh không nói, nhưng mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của anh đều đầy ý nghĩa. Cô thở dài, tự nhủ: “Anh này… thật khó đoán…”

Anh dẫn cô đi tiếp, qua phòng làm việc rộng lớn của mình. Trên bàn là một máy tính hiện đại, hồ sơ ngăn nắp, ánh sáng vàng nhạt từ đèn bàn chiếu xuống. Mỗi chi tiết đều được sắp xếp hoàn hảo, đến mức cô cảm thấy… hơi áp lực. Cô tự nhủ: “Nếu mình sống ở đây, chắc phải học cách trật tự từng li từng tí như anh mất thôi.”

Rồi anh dẫn cô vào phòng bếp. Không gian bếp rộng, các thiết bị hiện đại, bóng đèn vàng chiếu xuống bàn ăn bằng gỗ sang trọng. Anh giơ tay ra hiệu cô chọn vị trí. Cô ngồi xuống, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Bữa sáng diễn ra trong im lặng. Cô cố gắng bắt chuyện, hỏi anh thích ăn gì, uống gì, nhưng anh chỉ viết vài từ ngắn trong sổ: “Cà phê. Không đường.”

Cô cười khổ, “Hai chữ thôi mà… cũng biết chọn sao?” Nhưng rồi, khi nhìn anh nhấp cà phê, cô nhận ra anh rất cầu toàn, ngay cả trong những việc nhỏ nhất.

Sau bữa sáng, anh dẫn cô đi tham quan toàn bộ biệt thự. Tầng trệt có phòng khách, phòng bếp, phòng làm việc, phòng đọc sách, và một hồ nước nhỏ ngoài hiên. Tầng trên là các phòng ngủ, phòng tập thể dục, phòng giải trí. Anh không nói gì, chỉ dẫn cô bằng ánh mắt, bằng cử chỉ. Mỗi lần anh chỉ tay, ánh mắt dừng lại, như muốn kiểm tra phản ứng của cô.

Cô vừa đi vừa quan sát, nhận ra rằng sống ở đây không chỉ là học cách thích nghi với một người đàn ông câm, mà còn là học cách đọc từng chi tiết, từng cử chỉ của anh. Cô thầm nghĩ: “Một năm… mình sẽ phải học cách hiểu anh… từ ánh mắt, cử chỉ, và cả những im lặng này.”

Buổi chiều, khi cô đang ngồi trong phòng đọc sách, anh bước vào, tay cầm một tập tài liệu. Anh đặt xuống bàn, rồi viết vài dòng: “Đọc.”

Cô mở ra, thấy đó là một loạt hướng dẫn sinh hoạt, lịch trình hàng ngày, và những quy tắc cần tuân thủ. Cô nhăn mặt: “Anh này… nghiêm túc quá…”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên cô, như thể muốn nhắc nhở rằng, hợp đồng không phải trò chơi. Cô thở dài, biết rằng mình phải nghiêm túc sống chung, nhưng cũng thấy một phần trong mình… hào hứng.

Chiều muộn, cô quyết định thử nấu một món ăn tối đơn giản. Khi cô vừa bắc nồi, anh bước vào, đứng sau lưng, quan sát. Cô giật mình, làm rơi một chiếc muỗng. Anh cúi xuống, nhặt, đặt vào tay cô, ánh mắt nhìn thẳng.

Cô đỏ mặt, vừa ngượng vừa bối rối: “Anh… anh đang quan sát em à?”

Anh viết: “Để bảo vệ.”

Cô bật cười, vừa ngượng vừa thấy ấm áp. Cảm giác này… lạ thật. Một người không nói, nhưng lại khiến cô vừa sợ, vừa muốn gần.

Tối đó, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn rộng, nơi đèn vàng hắt xuống, tạo nên những vệt sáng lung linh trên hồ nước. Anh bước đến, đặt một chiếc chăn lên vai cô. Cô giật mình, quay lại, thấy ánh mắt anh nhìn mình đầy quan tâm.

Cô mỉm cười, cảm giác rung động dâng lên: “Anh… anh thật kỳ lạ, nhưng mà… em thích cảm giác này.”

Anh nghiêng đầu, đôi môi hơi cong lên, một nụ cười nhẹ, vừa đủ để cô cảm nhận được sự ấm áp.

Nhưng cô nhớ lại hợp đồng một năm. Một năm dài… sống chung với người đàn ông không nói, mỗi chi tiết, mỗi ánh mắt, cô phải học cách hiểu anh, phải thích nghi với im lặng, phải sống trong một không gian vừa quen vừa xa lạ.

Cô thở dài, nhìn trời tối ngoài cửa sổ: “Một năm… liệu mình có thể làm được không nhỉ…?”

Nhưng trong im lặng, trái tim cô đã bắt đầu học cách rung động vì một người đàn ông không nói. Một người đàn ông lạnh lùng, bí ẩn, nhưng bằng mọi cách, đã tạo ra một kết nối im lặng mà sâu sắc hơn bất kỳ lời nào từng thốt ra.

Và Lâm Tố Du biết chắc rằng, khoảnh khắc lần đầu bước vào biệt thự Trì gia, giữa ánh sáng vàng, hồ nước yên tĩnh, và im lặng của anh, sẽ là khởi đầu cho một năm dài đầy bất ngờ, vừa hài hước, vừa xúc động, vừa đầy rung động.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×